Ầm!
Giây phút đó, thời gian như dừng lại, không khí vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Vẻ mặt của chủ nhà họ Trương lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn về phía người đàn ông kia, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi, trong dòng họ có chút chuyện riêng cần xử lý... vì an toàn của anh, mong anh có thể tránh mặt một lát.”
Người đàn ông kia gật đầu, chủ nhà họ Trương lập tức dặn dò người làm bên cạnh: “Mời người này rời đi từ đường hầm ngầm trong dòng họ.”
Trong lòng Trương Hồng Lương khẽ run lên... Đường hầm ngầm, đây là bí mật lớn nhất của nhà họ Trương! Khi nhà họ Trương gặp phải nguy hiểm không thể né tránh hoặc không thể lật ngược tình thế thì sẽ để một số người quan trọng nhất trong dòng họ rời đi, duy trì mầm mống!
Mà nay chủ nhà vì muốn người đàn ông này được an toàn lại để cho anh ta rời đi bằng đường hầm ngầm... Rốt cuộc thì thân phận của người này thần bí tới mức nào mà lại khiến chủ nhà không hề tiếc rẻ để lộ bí mật dòng họ, cũng phải đảm bảo anh ta an toàn!
Trong lòng Trương Hồng Lương xao động mạnh mẽ... Mà người đàn ông kia chỉ gật đầu, đứng dậy, nhìn chăm chú chủ nhà họ Trương rồi sâu xa nói: “Tôi sẽ cân nhắc cậu.”
Nói xong thì chậm rãi xoay người rời đi, rồi biến mất trong hành lang dưới sự dẫn đường của người hầu.
“Phù...” Chủ nhà họ Trương nhìn theo bóng lưng kia, chậm rãi thở phào một hơi giống như đã bỏ được gánh nặng.
“Gia chủ... rốt cuộc anh ta là ai? Đáng để chúng ta dùng bí mật của dòng họ để bảo vệ.” Trương Hồng Lương nhìn theo hướng người đàn ông đó biến mất, hỏi.
Chủ nhà họ Trương liếc Trương Hồng Lương, khóe miệng cong lên, hỏi với ý tứ sâu xa: “Anh ta là ai, ông không biết thật sao?”
Trong lòng ông ta run lên, chủ nhà họ Trương xoay người, từ tốn nói: “Chủ của thành phố này... có thể ngạo mạn nhìn xuống người dân nước C, sự tồn tại trên đỉnh chóp...”
Chủ nhà họ Trương nói với giọng điệu sâu xa. Trương Hồng Lương nghe giọng điệu của chủ nhà trẻ hơn mình mấy chục tuổi này thì trong lòng bị chấn động mạnh, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi mãnh liệt và khó tin!
Người vừa ngồi trước mặt ông ta, trò chuyện vui vẻ với chủ nhà họ Trương lại là chủ của một thành phố, là tồn tại trong truyền thuyết!
“Thế mà... là thật!” Vẻ mặt Trương Hồng Lương bỗng trở nên tái nhợt, cho dù ông ta giao lưu rộng rãi, quen biết nhiều người tai to mặt lớn và gia đình giàu có, nhưng ông ta vẫn không có nhiều tin tức về người đàn ông đứng trên đỉnh chóp của nước C trong truyền thuyết này... Chủ của thành phố T này quá khiêm tốn. Nếu không phải vừa nãy người này xông vào biệt thự, thì có lẽ cả đời này ông ta cũng không biết có một người như vậy tồn tại!
Lòng ông ta lại run rẩy, ông ta càng không ngờ tới nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại tới nhà họ Trương. Nhà họ Trương có tài đức gì mà lại có thể khiến một người như vậy chủ động tới tận cửa!
“Ông biết nên làm thế nào về sự tồn tại của anh ta đấy.” Chủ nhà họ Trương chăm chú nhìn theo hướng người đó biến mất, vẻ mặt dần dần thay đổi, giọng điệu lộ ra sự phức tạp người khác khó mà phát hiện được.
Trương Hồng Lương nuốt nước miếng, khó khăn gật đầu nói: “Tôi biết, chiều nay chỉ có cậu vẫn luôn ngồi trong biệt thự, không hề có ai ghé thăm.”
Chủ nhà họ Trương gật đầu, giống như tán thành với cách nói của ông ta.
Trương Hồng Lương không ngừng hít sâu, chủ nhà họ Trương bảo ông ta giữ kín miệng, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhưng sao ông ta có thể làm được chứ!
Đó là người chỉ tồn tại trong truyền thuyết! Nếu không có hôm nay, có lẽ cả đời này ông ta đều không gặp được!
Chủ nhà họ Trương xoay người, nhìn ra ngoài biệt thự, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra xa: “Đi thôi, ra gặp anh ta.”
Chủ nhà họ Trương nói xong, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng! Trương Hồng Lương đứng cạnh không kiềm được run lập cập, ông ta cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo dày đặc dần dần bao trùm!
Cả người chủ nhà họ Trương tỏa ra hơi thở chém giết lại khiến Trương Hồng Lương cảm thấy sợ hãi không thôi!
“Sau khi bắt người của an ninh quốc gia, cậu ta lập tức đánh tới đây. Chủ nhà họ Đỗ mai phục, giăng lưới khắp nơi muốn giết chết cậu ta, nhưng không thể nào ngăn được thế công của cậu ta!”
Trên đường đi ra khỏi nhà, Trương Hồng Lương giới thiệu đủ điều liên quan đến Trần Xuân Độ... Chủ nhà họ Trương càng nghe vẻ mặt càng bớt lạnh nhạt mà thay vào đó là nghiêm trọng!
Nhìn về phía cổng nhà sang trọng, ánh mắt của chủ nhà họ Trương càng thêm lạnh lẽo và sâu thẳm: “Dù anh ta có mạnh hơn nữa thì nhà họ Trương chúng ta cũng khác với nhà họ Đỗ... Muốn tàn sát nhà họ Trương chúng ta phải hỏi tôi trước đã!” Chủ nhà họ Trương từ từ nói “Dù anh ta là ai, muốn tàn sát nhà họ Trương chúng ta, không thể nào!”
Trương Hồng Lương nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết và giọng nói kiên định của anh ta thì thầm yên tâm hơn.
“Gọi tất cả người trong dòng chính tới, đi theo tôi!” Chủ nhà họ Trương ra lệnh. Không lâu sau, từ các khu trong nhiều tòa nhà lớn khác nhau, từng dòng người điên cuồng xuất hiện, đồng loạt đi về phía chủ nhà họ Trương!
Trong nháy mắt, chủ nhà họ Trương đã tập hợp hơn nghìn người trong dòng chính của dòng họ... Tất cả tạo thành một biển người đông đúc mênh mông. Nhìn từ xa, dù chỉ là liếc nhìn thôi cũng khiến người khác run rẩy khó mà kiềm chế được!
Biển người mênh mông kia giống như biến thành con thú dữ hung hăng nhất, ùn ùn xông về phía Trần Xuân Độ!
Trần Xuân Độ đứng ở cổng khu, mặc áo choàng đỏ, xung quanh có một đám người nhà họ Trương. Bọn họ cầm súng đen lạnh lẽo, hoàn toàn vây anh ở bên trong!
Họng súng của ai nấy đều chĩa về phía Trần Xuân Độ! Ai cũng lên nòng rồi, chỉ cần anh có bất cứ cử động bất thường nào là bọn họ sẽ lập tức bóp còi không hề do dự, bắn anh thành cái sàng!
Bầu không khí bỗng dưng trở nên nghiêm trọng, ai nấy đều sẵn sàng chiến đấu. Không khí tràn ngập mùi thuốc súng!
Những người nhà họ Trương này đang nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ! Vì trên cái áo choàng đỏ của anh dính đầy máu tươi, gần như sắp nhuộm cái áo choàng này thành áo choàng máu!
Mà trên cái dao găm Long nha anh cầm, máu tươi dính trên lưỡi dao còn chưa khô, nó đang men dọc theo lưỡi đao từ từ nhỏ giọt xuống… Rất rõ ràng, cái dao găm long nha này vừa uống no máu không lâu!
Lúc này Trần Xuân Độ không còn giống một người bình thường, trong mắt của tất cả mọi người, anh càng giống một ác ma! Một ác ma rất đáng sợ!
Hình như anh tới từ địa ngục, biến thành tử thần dữ tợn hung hãn tới đòi mạng!
Trần Xuân Độ im lặng đứng tại chỗ, cúi đầu, hơi thở yếu ớt giống như sự sống đang trôi dần. Gió lớn thổi áo choàng đỏ bay phần phật, trong không trung tràn đầy tiếng rít nghẹn ngào của gió lớn, uy nghiêm lại kỳ lạ!
“Soạt… “
Đúng lúc này, cơ thể Trần Xuân Độ thoáng run lên mà không ai biết. Chỉ thấy từ phía chân trời xa xa xuất hiện mấy bóng người đang tức tốc lao tới phía này!
Không bao lâu sau đó, số người tới ngày càng nhiều, sau cùng biến thành một đám đông lớn xông về phía này như thủy triều!
Người dẫn đầu là chủ nhà họ Trương, còn có Trương Hồng Lương!
Sau khi Trương Hồng Lương và chủ nhà họ Trương tới gần mới nhìn thấy Trần Xuân Độ đã bị những người nhà họ Trương cầm vũ khí nóng chế ngự.
Chủ nhà họ Trương híp mắt, quét mắt nhìn Trương Hồng Lương đứng bên cạnh nói: “Chuyện bé xé ra to, đây là ma quỷ mà ông nói?”
Vẻ mặt Trương Hồng Lương cũng rất khó coi, ông ta nghe ra ý giễu cợt rất rõ ràng trong đó… Ông ta nói với chủ nhà, ông ta tận mắt nhìn thấy hơn 100 người nhà họ Đỗ cầm súng, sau đó lại bị giết ngược lại rất trắng trợn. Mà bây giờ, rõ ràng chỉ là mấy người trong dòng họ cầm súng đã bắt được tên diêm vương vừa mới giết người trên diện rộng này!
Sao có thể! Trước đó khi ở nhà họ Đỗ, giết người nhà họ đối với anh mà nói chỉ như cắt rau củ, nhưng hiện giờ anh lại bị mấy người cầm súng bắt lại!?
Sự thay đổi trước sau này hoàn toàn khiến Trương Hồng Lương không ngờ tới!
Chủ nhà họ Trương liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười lạnh, rồi chắp tay sau lưng, từ từ bước tới. Mỗi bước chân đều vang lên rất có lực, vang vọng trong không trung khiến người khác không đoán được thực lực của anh ta.
Sau mưa lớn, mưa tạnh trời trong, một mảng ánh nắng vàng xé rách mây đen trong bầu trời âm u, chiếu xuống phía dưới.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía chủ nhà họ Trương đang bước từng bước đến trước mặt Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ chậm rãi ngẩng đầu, anh thấy chủ nhà họ Trương vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, trên người anh ta có một luồng hơi thở mạnh mẽ, ảnh hưởng đến tất cả người có mặt tại đây!
Hơi thở mạnh mẽ bao phủ nơi này, Trần Xuân Độ hơi híp mắt lại. Anh nhìn bước chân đều đặn của chủ nhà họ Trương, khoảng cách mỗi bước gần như bằng nhau, mỗi bước đều dẫm lên bóng của bản thân… lộ ra sự khống chế tuyệt đối!
Cảnh tượng này hình như anh đã gặp ở đâu đó, rất giống Lê Thần Vũ năm xưa anh gặp ở thành phố T… Chỉ khác là ở thành phố T, chủ nhà họ Trương quyền thế ngút trời, khôn ngoan khó lường, không phải loại mà Lê Thần Vũ non nớt khi đó có thể sánh được.
Chủ nhà họ Trương chậm rãi đi tới trước mặt Trần Xuân Độ, ánh mắt sâu thẳm chỉ liếc anh một cái rồi nhanh chóng rời ra. Tỏ ra coi thường anh, ánh mắt giống như đã vượt qua một chướng ngại vật vô cùng lớn.
“Xảy ra chuyện gì?” Chủ nhà họ Trương nhìn về phía mấy người trong dòng họ đang vây Trần Xuân Độ lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Người này muốn cưỡng chế xông vào trong, bị bọn tôi chặn lại, chờ ngài xử lý.”
Một người nhà họ Trương thu súng lại, cung kính giải thích.
Chủ nhà họ Trương gật đầu, nhìn về phía Trương Hồng Lương đứng bên cạnh nói: “Đây là người lấy một địch trăm mà ông nói?”
Khóe miệng chủ nhà họ Trương cong lên, nụ cười mang ý chế nhạo.
Trương Hồng Lương thoáng nghiêm mặt, rồi lại lúng túng. Sau lưng ông ta, gần nghìn người trong dòng chính của dòng họ tập hợp thành biển người mênh mông lại bùng nổ tiếng cười mỉa mai như sấm dậy!
“Một con kiến hôi mà thôi, chẳng thể làm được việc gì nên hồn. Ông còn để tôi tưởng chuyện lớn gì, chủ động xuất chiến.” Chủ nhà họ Trương bình tĩnh nói khiến trán Trương Hồng Lương chảy từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Ông ta hoàn toàn không ngờ tới, chiến thần Trần Xuân Độ gần như bất tử ở nhà họ Đỗ, đến trước cửa nhà họ Trương lại kém cỏi như vậy, bị mấy người trong dòng họ bắt sống một cách dễ dàng!