CHƯƠNG 609: CÓ CÔNG BẰNG KHÔNG?
Dường như thấy được sự thất vọng lóe lên trong mắt Dương Chấn rồi biến mất, Trần Anh Hào nhất thời nóng nảy, liền vội vàng nói: “Cậu Dương, tôi đi!”
Dương Chấn khẽ gật đầu: “Nếu như có thể đánh chết thì càng tốt.”
“Đích thân tôi sẽ giết anh ta!”
Trần Anh Hào mặt đầy kiên định nói, ngay sau đó dứt khoát đi từng bước về phía Thái Quang.
Sau khi Thái Hữu Vi nghe hai người nói chuyện, sắc mặt hơi khó coi, Dương Chấn để Trần Anh Hào đi đánh Thái Quang, rõ là muốn đánh con trai ông ta trước mặt ông ta.
Khiến ông ta càng bực bội hơn là ông ta chỉ gọi một trăm người, mà Dương Chấn mang tới một ngàn người.
Dương Chấn để Trần Anh Hào đánh con trai ông ta, ông ta dám ngăn cản sao?
Thái Quang vừa rồi còn tỏ vẻ phách lối, nhìn thấy Trần Anh Hào một thân một mình đi về hướng mình, cuối cùng anh ta cũng nhận ra tình huống của mình, bắt đầu sợ hãi.
“Ba, con không muốn chết, ba phải cứu cứu con!”
Thái Quang cuống quýt nói, trong giọng nói còn có tiếng giả vờ thút thít.
“Im miệng!”
Thái Hữu Vi cắn răng nghiến lợi giận dữ quát một tiếng.
Toàn bộ bên trong đại sảnh, yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều yên lặng nhìn, Trần Anh Hào từng bước một đi về phía phe của nhà họ Thái.
Không ít người đều nhìn Trần Anh Hào với đôi mắt khác trước.
Dù là Dương Chấn ở đây nhiều người, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng đối phương cũng có một trăm người, Trần Anh Hào vẫn một thân một mình đi tới phía kẻ thù, ra tay với Thái Quang.
Cũng không ai có thể bảo đảm nhà họ Thái không chó cùng rứt giậu quay ra cắn trả.
Nghe ý Dương Chấn là muốn lấy mạng Thái Quang.
Nếu như Trần Anh Hào thật sự giết Thái Quang, nhà họ Thái sẽ làm như thế nào?
“Ba, anh ta muốn giết con, anh ta muốn giết con! Cầu xin ba mau cứu con, mau cứu con!” Thái Quang sợ thật, cầu khẩn.
Thái Quang dù là con trai Thái Hữu Vi, nhưng vốn không có một chút thực quyền, nhiều năm qua như vậy, đã sớm bị rượu tình bào mòn cơ thể, trước đó lại bị Dương Chấn đánh, hôm nay lại bị Trần Anh Hào làm cả người run rẩy.
Nếu như Trần Anh Hào thật sự muốn xuống tay, đúng là có thể giết Thái Quang.
“Câm miệng lại cho ta!”
Thái Hữu Vi giận dữ mắng một câu, ông ta cũng tự biết hoàn cảnh bây giờ của mình.
Thái Quang rốt cuộc cũng im miệng, nhưng vẫn bị dọa đến mức cả người run rẩy như trước.
“Con trai ta là bị thương, cậu để người ta xuống tay với nó, có công bằng không?” Thái Hữu Vi bỗng nhiên nhìn về phía Dương Chấn nói.
Dương Chấn cười một tiếng, nhìn về phía Mã Tuân bên cạnh, hỏi: “Có không?”
Mã Tuân toét miệng cười một cái, châm chọc cười Thái Hữu Vi: “Không phải chính ông ta nói, kẻ nào mạnh thì kẻ đó là chân lý sao? Bây giờ anh Thần đánh mạnh, đương nhiên là người quyết định, anh nói công bằng, vậy thì là công bằng.”
Dương Chấn gật đầu: “Tôi cảm thấy thật công bằng, mới vừa rồi không phải thằng nhóc đó vừa uy hiếp Anh Hào à, còn bảo ra đường đi cùng người nhà cứ cẩn thận? Chắc hẳn cậu ta thấy mình rất mạnh, không hề sợ Anh Hào.”
Thái Hữu Vi cả mặt tối sầm, nhưng lời Dương Chấn và Mã Tuân nói đều là sự thật, đúng là Thái Quang đã uy hiếp tới người thân của Trần Anh Hào.
“Dĩ nhiên, nếu như bọn họ làm chuyện không công bằng, vậy chúng ta có thể không công bằng hơn nữa.” Dương Chấn bỗng nhiên lại nói.
Mã Tuân cười ha hả: “Hiểu!”
Tiếp sau đó, Mã Tuân nói với một ngàn người phía sau: “Nếu như ai lằng nhằng, giết thẳng tay cho tôi!”
“Dạ!”
Một ngàn người đứng dậy hét, thanh âm thanh rung động đất trời.
Trần Anh Hào vừa nãy còn thấy hơi căng thẳng, lúc này không có một chút căng thẳng nào, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cả người tràn đầy năng lượng.
Thái Hữu Vi sắc mặt khó coi tới cực điểm, Dương Chấn đang cảnh cáo ông ta, dù Trần Anh Hào giết chết Thái Quang, ông ta cũng không thể nhúng tay. Nếu không đại chiến giữa một ngàn người và một trăm người sẽ bắt đầu.
“Ba, con không muốn chết, ta không muốn chết! Cứu con, cứu con!” Thái Quang rống to lên.
“Ba!”
Thái Hữu Vi tát một cái vào mặt Thái Quang, phẫn nộ quát: “Mày bình tĩnh cho tao!”
“Không phải là đánh nhau sao? Ta còn đứng ở đây mà, con sợ cái gì?”
“Con là con trai Thái Hữu Vi ta đây, ông nội con đứng đầu nhà họ Thái, ở đất Yến Đô, còn có ai dám giết con?”
Thái Quang sau khi bị tát một cái tỉnh táo rất nhiều, nghe lời Thái Hữu Vi, anh ta mới ổn hơn nhiều.
Cũng không phải Trần Anh Hào mang lại cho anh ta áp lực, mà là bốn phía một ngàn người đô con vạm vỡ, khiến anh ta cảm giác hít thở không thông.
“Ba, con nghe ba, đánh với anh ta!” Thái Quang cắn răng nói.
“Đây mới là con trai Thái Hữu Vi!”
Thái Hữu Vi nặng nề vỗ vai Thái Quang một cái, cắn răng nói: “Ra tay ác nhất cho ta!”
“Vâng!”
Thái Quang dứt lời, đi thẳng về phía Trần Anh Hào.
Lúc này giữa đại sảnh đã bỏ trống một khoảng, chỉ có hai người Trần Anh Hào cùng Thái Quang.
Trần Anh Hào nhìn về phía Thái Quang, trong ánh mắt tràn đầy sát ý mãnh liệt.
“Mày làm gì với tao cũng được, nhưng không thể dùng người ở cạnh tao để uy hiếp, tao sẽ tự tay giết mày!”
Trần Anh Hào mặt đầy vẻ hung ác nói.
Thái Quang vừa mới nhẹ nhõm đi, nhìn Trần Anh Hào hai mắt đỏ như máu, lại bắt đầu căng thẳng: “Tôi chỉ nói đùa chút thôi, tôi nghĩ là giữa chúng ta sẽ không ầm ĩ đến mức kẻ chết người sống.”
Trần Anh Hào cười nhạo một tiếng: “Mày cho là tao tin những lời này à? Được rồi, lảm nhảm ít thôi, tới đi!”
Vừa dứt lời, Trần Anh Hào xông lên, giơ tay lên một đấm.
“Bụp!”
Thái Quang còn đang lo, vốn không kịp phản ứng, trên mặt đã bị đấm một phát.
Đến khi bị đánh lùi về sau mấy bước, mới lấy lại tinh thần, nhất thời cũng hoàn toàn bùng nổ: “Mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày!”
Trong lúc nhất thời, hai người hoàn toàn bùng nổ, dùng hết sức bình sinh để đánh.
Thái Hữu Vi mặt đầy vẻ lo lắng nhìn con trai mình, ông ta không biết, nếu như sắp bị giết thật Thái Quang, ông ta rốt cuộc phải làm sao.
Lý trí nói cho ông, kể cả Thái Quang chết, ông ta cũng phải nhịn, nhưng đó dù sao cũng là con trai ông, nó bị giết thì ông có thể nhịn sao?
Nhưng nếu không đành lòng, vậy sẽ phải dùng một trăm người đánh với một ngàn người, ông ta còn có đường sống sao?
Ngay cả chính ông cũng không ý thức được, Trần Anh Hào mới vừa đánh với Thái Quang, ông đã bắt đầu cân nhắc về chuyện Thái Quang bị giết.
“Bụp bụp bụp!”
Trần Anh Hào điên rồi vậy, mỗi phát đấm đều rất mạnh tay, liều mạng đấm vào mặt Thái Quang.
Thái Quang trông cao to vạm vỡ, nhưng thân thể đã bị rượu tình bào mòn, dưới sự tấn công mãnh liệt liên tục của Trần Anh Hào làm gì có sức đánh trả?
“Đừng đánh, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, xin cậu đừng đánh, tôi không dám nữa…”
Thái Quang bị đánh đến sụp đổ, té xuống đất, thân thể co ro, hai tay ôm đầu, khóc hô to.
Trần Anh Hào lại không hạ thủ lưu tình, trong đầu tất cả đều là những lời Thái Quang dùng để uy hiếp người nhà mình, liều mạng công kích.
“Cậu dừng tay cho ta!”
Thái Hữu Vi rốt cuộc không nhìn nổi, nổi giận gầm lên với Trần Anh Hào một tiếng.
Trần Anh Hào giẫm lên người Thái Quang, mắt đỏ nhìn Thái Hữu Vi, lạnh lùng hỏi: “Sao? Ông bảo không công bằng à?”
“Nó đã nhận thua!” Thái Hữu Vi gầm nhẹ nói.
“Nhận thua thì sao? Cậu Dương muốn nó chết, thì nó phải chết!”
Trần Anh Hào nói xong lại đạp một cái.
“Cậu dám!”
Thái Hữu Vi nổi giận gầm lên một tiếng, xông tới chỗ Trần Anh Hào.
Chỉ là chân Trần Anh Hào đã để lên cổ Thái Quang.
“Rắc rắc!”
Thái Quang trợn trừng mắt, đầu lệch qua một bên, chết không nhắm mắt, trong con ngươi vẫn còn vẻ sợ sệt.