Chàng Rể Chiến Thần

Chương 607






CHƯƠNG 608: HUNG HĂNG ĐÁNH ANH TA

Lúc này trong đại sảnh lớn ở tầng một đều là người.

Một trăm người Thái Hữu Vi mang đến hoàn toàn bị vây quanh ở giữa, điều khiến người nhà họ Thái tuyệt vọng hơn là những người Dương Chấn gọi đến đều là những người cao to lực lưỡng.

Nếu như muốn ra tay thì ba ba con nhà họ Thái chỉ có thể bỏ mạng ở đây.

Một câu “Một nghìn người này của tôi thế nào” của Dương Chấn càng khiến Thái Hữu Vi choáng váng hơn.

“Rốt cuộc mày là ai?”

Trong lòng Thái Hữu Vi cực kì sợ hãi, nhưng ngoài mặt không dám biểu hiện, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi.

Chỉ là thái độ phách lối ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

“Ông ngay cả tôi là ai còn không điều tra rõ ràng đã dám dẫn người đến gây chuyện?” Dương Chấn hài hước hỏi.

Thái Văn nằm trên cáng cứu thương sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng run rẩy.

Anh ta cho rằng chỉ cần ba mình ra tay thì dù cho có là người của Yên Đô Bát Môn cũng không dám lấy cứng đối cứng với bọn họ, nhưng bây giờ Dương Chấn chỉ cần một cuộc điện thoại, mười phút sau có thể gọi được một nghìn người.

Nếu như bây giờ anh ta còn không nhận ra mình đụng vào nhân vật lợi hại hơn cả Yên Đô Bát Môn thì đúng là quá ngu xuẩn rồi.

Thái Quang đứng bên người Thái Hữu Vi cũng thấp thỏm lo âu, theo bản năng lùi về phía sau một bước, sợ mình đứng mũi chịu sào.

“Chuyện ngày hôm nay là hiểu nhầm, xin ngài Dương đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi chắc chắn sẽ mang khuyển tử và lễ vật tự mình đến nhà nhận lỗi.”

Thái Hữu Vi cũng là người có mắt nhìn, biết mình không phải đối thủ của đối phương, lập tức thành khẩn nhận sai.

Dương Chấn lại lắc đầu: “Không được!”

Nghe vậy sắc mặt Thái Hữu Vi càng khó coi hơn, ông ta sớm nghĩ đến chuyện Dương Chấn không dễ dàng buông tha cho bọn họ, nhưng không cam tâm nên muốn thử một lần, nào ngờ kết quả vẫn không được.

“Cậu ra giá đi!” Thái Hữu Vi bỗng nhiên nói.

Dương Chấn hơi ngạc nhiên, lúc này mới hiểu được ý của đối phương, đây là muốn lấy tiền giải quyết chuyện này.

Người luôn đứng sau Dương Chấn là Trần Anh Hào đến lúc này mới lấy lại tinh thần, nhất là khi trông thấy một đám người mặc đồ đen đứng đầy đại sảnh, máu trong người anh ta lại sôi sùng sục.

Một khoảng thời gian đến Yên Đô cũng đủ để cho anh ta hiểu rằng trong mười phút có thể triệu tập một nghìn người đại biểu cho điều gì.

Ban nãy Dương Chấn nói muốn để nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái anh ta còn tưởng Dương Chấn nói đùa, bây giờ anh ta đã hiểu Dương Chấn không đùa, mà là thực sự để nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái.

“Không phải lúc nãy ông mới vừa nói nắm đấm ai lớn hơn thì người đó chính là đạo lý sao? Bây giờ còn muốn tôi ra giá?”

Dương Chấn cười hỏi.

Đôi mắt Thái Hữu Vi hơi lóe lên, cắn răng nói: “Tôi nhận thua!”

Nếu như Thái Hữu Vi lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ thì Dương Chấn có lẽ sẽ không coi trọng ông ta, nhưng chuyện đến nước này rồi ông ta vẫn còn cúi đầu nhận thua, cũng coi như là một người có lòng tự trọng.

Nhưng đối với những người muốn giết chết mình, xưa nay Dương Chấn đều không nhân từ.

“Thái Hữu Vi, không phải ban nãy ông còn phách lối nói muốn để ngài Dương sống không bằng chết sao? Bây giờ nhận thua là như thế nào?”

Trần Anh Hào do dự mấy giây rồi đứng ra châm chọc: “Nếu như tôi không đoán sai thì chắc đây là kế hoãn binh của ông đúng không? Trước tiên thoát khỏi tình huống nguy hiểm, sau khi trở về sẽ triệu tập nhiều người hơn để đối phó với ngài Dương, đúng không?” “Mày là ai? Mày mà cũng có tư cách nói chuyện với ông đấy sao?” Thái Hữu Vi tức giận quát.

Ông ta thân là người thừa kế nhà họ Thái, một nửa chỗ ăn chơi ở Yên Đô đều do nhà họ Thái quản, cúi đầu với Dương Chấn là cách bất đắc dĩ, nhưng Trần Anh Hào chỉ là một người trẻ tuổi, ông ta tất nhiên sẽ không đặt vào mắt.

“Nếu như không có nhà họ Thái thì ông là thứ gì chứ?”

Trần Anh Hào nói không chút e ngại.

Nếu như không có Dương Chấn ở đây thì đừng nói là to tiếng với Thái Hữu Vi, đối với Thái Văn và Thái Quang anh ta cũng phải nói một cách cẩn thận.

Trong mắt Thái Hữu Vi hiện lên một ánh sáng, híp mắt nhìn Trần Anh Hào: “Nhóc con, tao đã nhớ mặt mày, sau này mày nhất định sẽ hối hận!”

Dù sao Trần Anh Hào cũng đi lên từ một nơi nhỏ như Châu Thành, khí thế không thể vượt qua Thái Hữu Vi được.

Lúc này anh ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Trừ phi nhà họ Trần có thể thay thế nhà họ Thái, nếu không nhà họ Thái sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trần.

Dương Chấn cười không nói, cũng không lên tiếng nói giúp Trần Anh Hào, tên nhóc này cần rèn luyện thêm.

Nhà họ Trần là một gia tộc trung thành bên người anh, Trần Anh Hào thân là người thừa kế đời thứ ba, cần bồi dưỡng thêm.

“Trần Anh Hào, gan chó của mày cũng lớn thật, mày nghĩ bây giờ mày có chỗ dựa nên dám đứng trước mặt ba tao làm ra vẻ sao?”

Thái Văn nằm trên cáng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao nói cho mày biết, dù cho ông nội mày có ở đây cũng không tư cách nói chuyện với ba tao, hiểu chưa?”

Thái Văn và Trần Anh Hào có biết nhau, cho nên tình hình nhà họ Trần như thế nào anh ta tất nhiên cũng biết.

Trần Anh Hào vụng trộm nhìn Dương Chấn, thấy Dương Chấn không có ý định ra mặt giúp mình thì anh ta hiểu ra Dương Chấn đang rèn luyện cho mình.

Nếu như anh ta dễ dàng bị mấy lời này của Thái Văn dọa thì sao có đủ tư cách làm việc cho Dương Chấn?

Nghĩ đến những lời Trần Hưng Hải đã nói, dù cho trời có sập cũng phải đứng cạnh Dương Chấn, anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Thái Văn, lời của anh không dọa được tôi đâu, nếu có thể thật sự dọa tôi thì tôi đã không cho người phế tứ chi của anh!”

Trần Anh Hào cười lại, khí thế nói.

Mặc dù muốn phế Thái Văn là lệnh của Dương Chấn nhưng người động thủ lại là người của anh ta.

Nghe vậy Thái Văn cực kì kích động, trên mặt tràn ngập lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Anh Hào, mày sẽ chết, chết một cách cực kì khó coi, tao thề!”

Thấy Dương Chấn không nói lời nào, Thái Quang còn tưởng Dương Chấn bị dọa, cũng hằm hằm nói: “Trần Anh Hào, từ hôm nay trở đi mày vẫn nên cẩn thận một chút, nhất là những người thân bên cạnh mày.”

“Bây giờ chuyện xảy ra ngoài ý muốn nhiều lắm, không chừng qua đường cũng bị xe đâm chết, đi dưới tòa nhà cao tầng cũng cẩn thận không có vật rơi trúng đấy.”

“Tốt nhất mày nên thông báo cho những người bên cạnh mày lúc ra đường nên cẩn thận một chút, nếu như không cẩn thận thì ngay cả mạng cũng không còn đâu.”

Thái Quang uy hiếp.

Hai mắt Trần Anh Hào đỏ bừng, giận dữ chỉ tay về phía Thái Quang: “Mày thử đụng đến một sợi lông của những người bên cạnh tao xem!”

“Ha ha ha, Trần Anh Hào, mày đang sợ sao?”

Thấy dáng vẻ tức giận của Trần Anh Hào, Thái Quang vui vẻ cười ha ha: “Nếu như sợ, mày quỳ xuống cầu xin tao đi, tao sẽ bỏ qua!”

“Cầu xin mày? Nằm mơ!” Trần Anh Hào áp chế lửa giận trong lòng, cười lạnh nói.

Mặc dù Trần Anh Hào hơi manh động nhưng có thể làm được như vậy cũng khiến Dương Chấn hài lòng.

“Anh Hào, cậu có muốn đánh anh ta không?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Trần Anh Hào sửng sốt, trong mắt hiện lên sự hung ác, gật đầu: “Muốn!”

“Muốn thì đi qua đánh anh ta quỳ xuống xin tha thứ đi.” Dương Chấn híp mắt cười.

Trần Anh Hào lập tức ngây người, Dương Chấn muốn anh ta một thân một mình đi đến trước mặt một trăm người của nhà họ Thái đánh Thái Quang?

“Nếu cậu sợ rồi, vậy coi như tôi chưa nói gì!” Dương Chấn vẫn cười như cũ.