Thậm chí ông ta đã sẵn sàng triệu hồi linh hồn Võ Thần rồi, chỉ cần Liễu Như Yên hạ lệnh ra tay với ông ta, ông ta sẽ triệu hồi ngay, nhưng không ngờ chẳng những Liễu Như Yên không hạ lệnh ra tay mà còn bắt Hạ Quân xin lỗi, thậm chí tát anh ta một phát.
Lúc này, một nam thanh niên khác nói: “Hạ Quân, nói ít mấy câu đi, nếu chị Liễu đã bảo cậu xin lỗi, cậu xin lỗi là được rồi”.
Một cô gái khác cũng nói: “Dịch Phi Dương nói đúng đấy, Hạ Quân, xin lỗi đi!”
Bốn thanh niên này đều là thiên tài đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ, lúc này, ba người đã về chung một phe.
Sắc mặt Hạ Quân vô cùng khó coi, anh ta siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, anh ta rất muốn giết Đỗ Trọng, nhưng trước mặt Liễu Như Yên, anh ta không thể làm điều đó.
Tuy anh ta là thiên tài nhà họ Hạ, nhưng ở nhà họ Hạ, anh ta cũng không phải người ưu tú nhất, còn Liễu Như Yên lại có thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Liễu.
Không chỉ ở nhà họ Liễu, cô ta còn là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ.
Quan trọng nhất chính là ở Hạ Giới giới Cổ Võ, địa vị nhà họ Liễu của Liễu Như Yên cao hơn nhà họ Hạ.
Cho dù là về mặt năng lực hay gia tộc, anh ta đều không có tư cách khiêu khích Liễu Như Yên.
Hạ Quân hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, nghiến răng: “Xin lỗi!”
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn đối phương, cũng không trả lời mà nhìn về phía Liễu Như Yên: “Cô Liễu, tôi đã nói rõ rồi, việc có đồng ý cho các người tiến vào Bắc Vực không không phải do mình tôi quyết định, cô cho tôi chút thời gian, sau khi bàn bạc xong, tôi sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn”.
“Thế này đi, cô cho tôi ba tiếng nữa, tôi sẽ trả lời cô”.
Đi từ Võ Tông đến Ma Tông cần một tiếng, Dương Chấn đã đang trên đường tới Ma Tông rồi, sau khi anh đón Mã Siêu, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn anh sẽ quay lại đây trong vòng ba tiếng.
Nếu Dương Chấn đồng ý cho Liễu Như Yên dẫn người vào Bắc Vực, ông ta cũng không có ý kiến gì.
Liễu Như Yên chăm chú nhìn Đỗ Trọng, lập tức gật nhẹ đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ chờ ba tiếng nữa, đã vậy thì xin cáo từ!”
Liễu Như Yên nhanh chóng dẫn người rời đi.
Lúc này cao thủ Võ Tông mới thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đối với người của Võ Tông, năm cao thủ Thiên Cảnh, bốn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mang lại áp lực quá lớn.
Đỗ Trọng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cứ tưởng sẽ phải liều mạng một trận, không ngờ đối phương dễ dàng rời đi như thế.
Một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông bước đến bên Đỗ Trọng, nghiêm nghị nói: “Tông chủ, có câu này, tôi không biết nên nói hay không”.
Đỗ Trọng nhíu mày: “Nếu đã không biết thì đừng nói!”