“Ầm!”
Ngay sau đó, Đỗ Trọng đấm một phát, tay ông ta và đối phương chạm nhau, phát ra tiếng nổ vang trời.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất dưới chân hai người lập tức nứt ra.
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, cao thủ Thiên Cảnh đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ lập tức lùi nhanh ra sau.
Còn Đỗ Trọng thì vẫn đứng im, không hề lui nửa bước.
Đòn đánh này đã cho thấy ai mạnh hơn.
Lúc này ý chí chiến đấu của Đỗ Trọng dâng trào, khí thế phóng lên tận trời xanh, như thiên thần giáng xuống trần gian, khiến người khác nhìn mà khiếp sợ.
“Sao… sao có thể chứ?”
Trên mặt thanh niên vừa tuyên bố sẽ để thuộc hạ là cao thủ Thiên Cảnh giết Đỗ Trọng tràn ngập vẻ không dám tin.
Không riêng gì anh ta, mấy người khác cũng thế.
Đỗ Trọng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, khinh miệt nói: “Vẫn là câu nói đó, nếu không có gia tộc phía sau cậu, cậu chẳng là cái thá gì đâu”.
Đối phương siết chặt nắm tay, nét mặt méo mó vì giận dữ.
Anh ta cắn răng: “Thì ra là cao thủ Thiên Cảnh, khó trách dám kiêu ngạo trước mặt chúng tôi, nhưng thế thì sao chứ? Bên chúng tôi có năm cao thủ Thiên Cảnh, diệt Võ Tông của ông dễ như trở bàn tay”.
“Im miệng!”
Đúng lúc này, Liễu Như Yên cũng hoàn hồn, quát thanh niên kia: “Hạ Quân, nếu cậu dám khiêu khích tông chủ Đỗ nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Những người khác thấy thế, lập tức im lặng, họ vốn định nhắm vào Đỗ Trọng với Hạ Quân, giờ cũng không dám nữa.
Đỗ Trọng chăm chú nhìn Liễu Như Yên, cô gái này đúng là không đơn giản.
Liễu Như Yên lại quát Hạ Quân: “Xin lỗi tông chủ Đỗ đi!”
“Sao cơ?”
Hạ Quân lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Liễu Như Yên: “Chị Liễu, chị bảo em xin lỗi lão già thế tục này à? Lão ta là cái thá gì mà xứng nhận lời xin lỗi của cậu cả nhà họ Hạ như em chứ? Lão ta chịu nổi ư?”
Sắc mặt Liễu Như Yên rất tệ, cô ta lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu xin lỗi!”
“Không bao giờ!”
“Chát!”
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, khiến tất cả mọi người sững sờ.
Hạ Quân không dám tin: “Chị tát em vì một người ngoài ở thế tục à?”
Ngay cả Đỗ Trọng cũng kinh ngạc trước hành động của Liễu Như Yên.