Chàng Rể Chiến Thần

Chương 341




CHƯƠNG 342: BỘ MẶT THẬT

Sắc mặt Hàn Diệp vô cùng khó coi, mấy lời kia của Dương Chấn không hề khách sáo chút nào.

Nhất là câu nói sau cùng kia của anh càng khiến Hàn Diệp giận dữ.

“Nhóc con, cậu thật sự nghĩ rằng tôi không làm gì được cậu à?”

Thấy Dương Chấn rời đi, Hàn Diệp cắn răng nghiến lợi nói.

Dứt lời, anh ta gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh, đối phương đã nghe máy, Hàn Diệp trầm giọng nói ra: “Tôi là Hàn Diệp của nhà họ Hàn ở thành phố!”

“Thì ra là Hàn tổng ạ? Xin hỏi Hàn tổng tìm tôi có dặn dò gì?”

Quan Tôn Sắc nghe thấy giọng nói của Hàn Diệp thì hơi kinh ngạc, vội vàng nói.

“Từ hôm nay trở đi, tôi muốn nhà họ Quan đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Dương Chấn!” Hàn Diệp cắn răng nói.

Nghe vậy, Quan Tôn Sắc lập tức trầm mặc.

Không nghe thấy câu trả lời, Hàn Diệp cả giận nói: “Quan gia chủ, ông nghe không hiểu à?”

“Hàn tổng, nếu như là chuyện này thì xin lỗi vì tôi không nghe theo được! Ngài Dương là khách quý của nhà họ Quan chúng tôi nên nhà họ Quan tuyệt không thể đoạn tuyệt quan hệ với ngài ấy được!”

Trong giọng nói của Quan Tôn Sắc còn mang theo vài phần tức giận.

Hàn Diệp sửng sốt, vốn cho rằng, với thân phận người thừa kế nhà họ Hàn của mình thì mấy gia đình giàu có ở thành phố kia sao dám từ chối yêu cầu của ông ta?

Nhưng hôm nay, nhà họ Quan đã từ chối!

“Chỉ cần nhà họ Quan đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với Dương Chấn thì nhà họ Hàn đồng ý cung cấp che chở cho nhà họ Quan!” Giọng điệu của Hàn Diệp mềm hơn vài phần.

Vừa rồi chính miệng ông ta đã đe dọa Dương Chấn là chỉ cần ông ta nói một câu đã có thể khiến nhà họ Quan và nhà họ Trần đoạn tuyệt quan hệ với Dương Chấn, cho dù có phải trả giá đắt thì ông ta nhất định phải làm được.

“Tha thứ cho tôi khó mà nghe theo được!”

Lần này, giọng điệu của Quan Tôn Sắc rất cứng rắn.

Sắc mặt Hàn Diệp cứng đờ, ngay cả sự che chở của nhà họ Hàn cũng không thể thay đổi thái độ của nhà họ Quan đối với Dương Chấn sao?

Bỗng nhiên ông ta cảm thấy hơi khó tiếp nhận.

“Hàn tổng, tôi còn có chút việc, không trò chuyện cùng anh được! Lúc nào rảnh rỗi tôi sẽ tới thành phố, tự mình thời thăm Hàn gia chủ!”

Quan Tôn Sắc dứt lời, không đợi Hàn Diệp trả lời đã chủ động cúp điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng báo máy bận, Hàn Diệp sững sờ.

Ông ta đường đường là người thừa kế nhà họ Hàn vậy mà lại bị cúp điện thoại trước?

“Khốn kiếp!”

Hàn Diệp cáu kỉnh.

Ngay sau đó, ông ta lại gọi một cuộc điện thoại: “Xin chào Trần gia chủ, tôi là Hàn Diệp của nhà họ Hàn ở thành phố!”

“Không biết Hàn tổng gọi điện tới là có gì muốn dặn dò?”

Giọng điệu của Trần Hưng Hải rất bình tĩnh, không hề bởi vì thân phận của Hàn Diệp mà tỏ ra nịnh bợ.

“Có chuyện này tôi muốn xin nhờ Trần gia chủ.”

Có bài học vừa rồi, lần này tư thái của Hàn Diệp để khiêm tốn.

Bây giờ nhà họ Trần đã là một gia tộc lớn ở Châu Thành, địa vị ngang bằng với ba gia tộc lớn ở thành phố.

Đối mặt với Trần Hưng Hải, Hàn Diệp thực sự hơi chột dạ.

“Hàn tổng khách sáo rồi, có chuyện gì thì cứ dặn dò là được, cần gì phải nói là xin nhờ chứ?”

Trần Hưng Hải cởi mở cười lớn một tiếng.

Ông ta có thể nghe ra vẻ cung kính trong lời nói của Hàn Diệp.

Cái này đủ để chứng minh bây giờ địa vị của ông ta đã cao đến mức ngay cả người thừa kế nhà họ Hàn, một trong ba gia đình giàu có nhất ở thành phố cũng phải ăn nói khép nép ở trước mặt ông ta.

Cảm giác này, rất thoải mái!

Nhưng ông ta cũng rõ ràng, tất cả những thứ này là ai cho mình.

“Tôi muốn nhà họ Trần đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Dương Chấn!” Hàn Diệp nói.

“Dương Chấn? Người anh nói tới là ngài Dương của gia tộc Vũ Văn kia?”

Vừa rồi Trần Hưng Hải còn có chút đắc ý, sau khi nghe thấy Hàn Diệp nói muốn nhà họ Trần đoạn tuyệt quan hệ với Dương Chấn lập tức trở nên sợ hãi, vội vàng hỏi.

“Cậu ta là người của gia tộc Vũ Văn?”

Hàn Diệp cười nhạo một tiếng: “Trần gia chủ, chỉ sợ ông bị cậu ta lừa rồi, thật ra cậu ta chỉ là một đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn mà thôi, mười tám năm trước, cậu ta và mẹ đã bị đuổi ra khỏi gia tộc Vũ Văn rồi.”

“Đối với gia tộc Vũ Văn mà nói thì Dương Chấn chỉ là một đứa con rơi, mãi mãi sẽ không để cho cậu ta bước vào gia tộc một bước nào đâu!”

“Bây giờ, cậu ta không chỉ đắc tội với nhà họ Trang và nhà họ Ngụy ở Giang Châu, thậm chí còn đắc tội với cả nhà họ Mạnh nữa.”

“Mấy kẻ gây rối này hoàn toàn không có tư cách kết giao với nhà họ Trần!”

Giọng nói của Hàn Diệp đầy vẻ châm biếm, giống như chỉ có anh ta biết bối cảnh của Dương Chấn.

“Ý của Hàn tổng là muốn nhà họ Trần của tôi đoạn tuyệt quan hệ với ngài Dương à?” Rõ ràng trong giọng nói của Trần Hưng Hải có thêm mấy phần tức giận.

“Đúng vậy, chỉ cần nhà họ Trần đồng ý thì nhà họ Hàn sẽ giúp nhà họ Trần mở rộng thị trường ở thành phố.” Hàn Diệp đề cập tới lợi ích.

“Anh là cái thá gì chứ? Anh có tư cách gì để quan tâm tới chuyện của Trần Hưng Hải tôi?”

Trần Hưng Hải nổi giận, quát lớn: “Hàn Diệp, tôi nói cho anh biết! Ngài Dương là khách quý nhất của nhà họ Trần chúng tôi, đừng nói là nhà họ Hàn của anh, cho dù là Yên Đô Bát Môn muốn nhà họ Trần của tôi đoạn tuyệt quan hệ với ngài Dương thì Trần Hưng Hải tôi cũng tuyệt không đáp ứng!”

Dứt lời, Trần Hưng Hải trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe điện thoại di động truyền đến tiếng “Tút tút”, vẻ mặt Hàn Diệp sững sờ.

Dù thế nào ông ta cũng không bao giờ ngờ được, Trần Hưng Hải vì Dương Chấn lại dám cảnh cáo đe dọa mình.

“Chuyện này. . . Chuyện này sao có thể?”

“Cậu ta chỉ là một đứa con rơi của một gia tộc nhỏ thôi mà, sao lại trở thành khách quý của nhà họ Quan và nhà họ Trần vậy?”

“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này là thế nào không?”

Hàn Diệp ném mạnh điện thoại di động xuống đất, tức giận gào lên.

Lúc này, Dương Chấn được Quan Tôn Sắc và Trần Hưng Hải lần lượt gọi điện thoại tới, nói ra mục đích mà Hàn Diệp gọi điện thoại cho bọn họ cho Dương Chấn.

Dương Chấn chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi!”

“Phi Phi, tôi tới thăm Hàn gia chủ một chút, sau đó sẽ đi.”

Dương Chấn đi đến bên cạnh Hàn Phi Phi, khẽ cười nói.

“Hả? Đi sớm vậy à? Tối này còn có hoạt động khác nữa mà!”

Nghe thấy Dương Chấn muốn đi, vẻ mặt Hàn Phi Phi không muốn.

Dương Chấn mỉm cười: “Hoạt động khác kia tôi không tham gia đâu.”

Mặc dù Hàn Phi Phi không muốn nhưng cô ta cũng rất rõ ràng giữa mình và Dương Chấn hoàn toàn không còn chút hi vọng nào, nên cô ta không cố chấp nữa.

Đi theo người Hàn Phi Phi sắp xếp, chỉ năm phút sau anh đã đi tới một tòa biệt thự độc lập trong vườn.

Đây là một góc nhỏ vô cùng bình thường, xung quanh biệt thự được trồng một chút rau quả.

Lúc Dương Chấn đi vào trong vườn, Hàn Khiếu Thiên đang cầm một cái thuổng sắt, xới vườn rau.

“Hàn gia chủ!”

Dương Chấn bỗng nhiên mở miệng.

“Dương Chấn?”

Trông thấy Dương Chấn, Hàn Khiếu Thiên hơi bất ngờ.

Dương Chấn Tiếu Tiếu, đi lên trước: “Hôm nay tôi tới tham gia tiệc sinh nhật của Phi Phi, thuận tiện đến thăm ngài luôn.”

“Ha ha, Tiểu Dương có lòng!”

Hàn Khiếu Thiên cởi mở cười một tiếng: “Tiểu Dương, cậu đợi một chút, tôi đào mấy củ khoai lang, lát nữa làm khoai nướng cho cậu ăn.”

Thì ra là ông ta đang đào khoai lang, bỗng nhiên Dương Chấn có chút hâm mộ cuộc sống của Hàn Khiếu Thiên.

Anh chợt nghĩ, lúc già mình có nên mua một mảnh đất rộng ở một thôn trang nhỏ yên tĩnh hay không, xây một ngôi nhà hai tầng, trước sân đều trồng các loại rau và hoa quả mà Tần Nhã và Tiếu Tiếu thích ăn.

Rất nhanh, Hàn Khiếu Thiên mang theo một rổ thức ăn tới, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Rau quả ở đây đều do tôi tự trồng đó, không hề có chút thuốc trừ sâu nào, xanh tươi chuẩn tự nhiên.”

“Cuộc sống của Hàn gia chủ thật đúng như thần tiên mà!”

Dương Chấn vừa cười vừa nói, anh đưa tay giúp Hàn Khiếu Thiên mang giỏ thức ăn vào nhà.

Hàn Khiếu Thiên thân là người đứng đầu của gia tộc, nhưng không hề kiêu ngạo chút nào.

Căn biệt thự hai tầng mà ông ta sống cũng vô cùng giản dị, trong nhà được trang trí theo phong cách Trung Quốc đơn giản, vách tường cũng chỉ sơn màu đơn điệu.

“Dương Chấn, cậu ngồi đi, tôi đi nướng khoai, sẽ xong ngay thôi!”

Sau khi Hàn Khiếu Thiên mời Dương Chấn ngồi xuống, liền mang khoai lang vào phòng bếp.

Cùng lúc đó, trong trang viên của nhà họ Hàn, trong một ngôi biệt thự nào đó.

Hàn Diệp vừa về tới biệt thự thì một người vội vàng chạy tới: “Hàn tổng, tên kia không hề rời khỏi trang viên, mà là đi tới Tây Sương viên!”

Tây Sương viên chính là chỗ ở của Hàn Khiếu Thiên.

Hàn Diệp vội vàng đứng lên, cả giận nói: “Cậu ta tới chỗ ba tôi? Khốn kiếp, cho rằng tôi không dạy dỗ cậu ta một chút là có thể không chút kiêng kỵ ở nhà họ Hàn của tôi à?”

Trước đó ông ta bị Quan Tôn Sắc và Trần Hưng Hải cúp điện thoại vốn đã đầy bụng tức giận, không ngờ Dương Chấn không chỉ không nghe mình mà ngược lại còn tới tìm Hàn Khiếu Thiên.

“Đi một chuyến tới Tây Sương viên với tôi! Tôi cũng rất muốn xem xem, chờ tôi vạch trần lai lịch của cậu ta trước mặt ba tôi rồi, để xem ba tôi có còn khách sáo với cậu ta như vậy nữa không?”

Vừa nói chuyện, Hàn Diệp vừa rời khỏi biệt thự.