Chàng Rể Chiến Thần

Chương 340




CHƯƠNG 341: ÔNG KHÔNG CÓ TƯ CÁCH.

Lúc tiệc sinh nhật sắp kết thúc, một người trung niên đột nhiên đến bên cạnh Dương Chấn.

“Ngài Dương, Tổng giám đốc Hàn của chúng tôi cho mời!”

Người trung niên đang nói, chính là vệ sĩ bên cạnh Hàn Diệp, huyệt thái dương khẽ nhô lên, khí thế trên người cực đủ đầy, rõ ràng là một cao thủ.

Dương Chấn khẽ nhíu mày, tuy mình có quen với Hàn Khiếu Thiên và Hàn Phi Phi, nhưng Hàn Diệp, thì chưa từng nói chuyện qua một câu.

Ông ta tìm mình, là muốn làm gì?

“Được!”

Tuy nghi hoặc, nhưng cứ coi như là nể mặt Hàn Khiếu Thiên và Hàn Phi Phi, anh cũng nên đi chào một cái.

Dưới sự dẫn đường của bảo vệ, rất nhanh, ở lầu hai của sảnh tiệc, bên trong một căn phòng, Dương Chấn gặp Hàn Diệp.

Hàn Diệp lúc này, mặc một lễ phục màu xanh đậm, đang đứng trước cửa sổ sát đất cực lớn, đôi mắt nhìn mỹ cảnh của trang viên nhà họ Hàn.

“Tổng giám đốc Hàn, đã mời ngài Dương đến rồi!”

Người vệ sĩ trung niên mở miệng nhắc nhở, sau đó lùi sang một bên.

“Chào chú Hàn!”

Dương Chấn chủ động chào hỏi.

Lúc này Hàn Diệp mới quay người nhìn sang Dương Chấn.

Ông ta tuy đã hơn 50 rồi, nhưng trông vẫn vô cùng trẻ, lúc còn trẻ, chắc chắn cũng là một soái ca cấp bậc hiệu thảo.

Hàn Diệp nhìn Dương Chấn với vẻ vô cảm, không nhìn ra được vui buồn hay tức giận gì.

Nhưng Dương Chấn có thể cảm nhận được, ánh mắt mà Hàn Diệp nhìn mình, như có chút không thân thiện.

“Cái tên Dương Chấn này, thật đúng là như sét đánh ngang tai!”

Sau khi đánh giá Dương Chấn vài giây, Hàn Diệp cuối cùng cũng mở miệng nói.

Nếu đối phương đã không thích mình, Dương Chấn đương nhiên cũng không nhiệt tình nữa, nhàn nhạt mà nói: “Không biết chú Hàn tìm tôi đến, là có chuyện gì?”

Đối với loại người này, vẫn nên trực tiếp thì tốt hơn.

Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Hàn Diệp, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu cảm gì, mở miệng nói: “Dương Chấn, nam, 27 tuổi, đứa con bị bỏ rơi của nhà Vũ Văn ở Yên Đô, năm năm trước vào ở rể nhà họ Tần ở Giang Châu, đắc tội với nhà họ Nguỵ và nhà họ Trang ở Giang Châu, sau này lại đắc tội với nhà họ Mạnh ở Thành phố.”

Nghe thấy Hàn Diệp nói ra tình hình bề ngoài của mình ra, đôi mày kiếm của Dương Chấn khẽ nhướng lên.

Anh không ngại người ta điều tra anh, nhưng Hàn Diệp nói ra trước mặt mình như vậy, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng không thoải mái.

“Không biết chú Hàn muốn bày tỏ điều gì?”

Ngữ khí Dương Chấn bình tĩnh mà nói.

“Tôi không thân với cậu, cậu vẫn nên kêu tôi là Tổng giám đốc Hàn tốt hơn!” Hàn Diệp nói.

Câu nói này của ông ta, chính là không nể mặt một chút nào.

Dương Chấn không nói chuyện, trên mặt không vui không buồn, tràn đầy một sự điềm tĩnh không hợp với tuổi trẻ.

“Tôi không quan tâm cậu vì mục đích gì mà tiếp cận con gái tôi, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, ngàn vạn lần đừng có bất kỳ hy vọng xa xỉ gì với con bé, bởi vì, cậu vĩnh viễn cũng không xứng với nó!”

Hàn Diệp đột nhiên mở miệng, trong ánh mắt tràn ngập sự lạnh nhạt.

“Ngài Hàn, chỉ e ông đã hiểu lầm gì đó rồi!”

Dương Chấn mở miệng nói.

Rõ ràng, hồi nãy Hàn Phi Phi bày tỏ người mình thích là Dương Chấn ở trong sảnh tiệc đã khiến Hàn Diệp hiểu lầm rồi.

“Có hiểu lầm hay không, cậu tự mình rõ nhất!” Hàn Diệp nói.

“Con gái tôi đã hơn 4 tuổi rồi, tại sao phải nhòm ngó đến con gái ông chứ?” Dương Chấn cười khẩy một tiếng.

Trước đây, khi Trần Anh Hào và Quan Tuyết Tùng nói với anh, tuy Hàn Khiếu Thiên đã xác lập người thừa kế vị trí gia chủ từ lâu rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa chịu buông bỏ quyền lực, là vì Hàn Diệp không có năng lực, Dương Chấn lúc đó vẫn còn có chút hoài nghi.

Bây giờ, anh cuối cùng cũng hiểu, Hàn Diệp đích thực không có tư cách trở thành chủ của nhà họ Hàn.

Đều nói hổ phụ sẽ sinh ra đứa con bất phàm, nhưng đây vốn cũng không phải là tuyệt đối.

Hàn Diệp trước mắt này, mắt nhìn người nông cạn đến cực điểm, so với Hàn Khiếu Thiên, còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm.

Nếu loại người này quản lý nhà họ Hàn, thì nhà họ Hàn sớm muộn cũng sẽ bị huỷ trong tay ông ta thôi.

“Năm năm trước cậu vì tiền mà ở rể nhà họ Tần, năm năm sau, cho dù đã có con gái, nhưng nếu như cho cậu cơ hội trở thành con rể nhà họ Hàn, cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Hàn Diệp nói ra suy nghĩ của mình.

“Ngoài ra, tôi còn hy vọng, cậu có thể tránh xa ba tôi!”

“Tuy là cậu tình cờ cứu được ba tôi, nhưng cậu lợi dụng mối quan hệ với ba tôi đã lấy được lợi ích rất lớn cho cậu rồi, tôi cho rằng, ơn cứu mạng này đã trả dư dả cho cậu rồi.”

“Đương nhiên, cậu cũng có thể không thừa nhận điểm này, dù sao cậu cũng đã cứu qua ba của tôi, tôi vô cùng cảm tạ!”

Hàn Diệp một hơi nói rất nhiều, tiếp đó, ông ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt trên bàn cà phê.

“Trong tấm thẻ này, có 150 tỷ, coi như là thù lao cậu cứu ba tôi!”

“Chỉ là việc tiện tay mà đã có thể kiếm được 150 tỷ, đối với cậu mà nói, hẳn là một món tiền khủng nhỉ?”

Trên mặt Hàn Diệp cuối cùng cũng lộ ra vài nụ cười, nhưng lại mang theo vài phần mỉa mai.

“Đối với ông mà nói, mạng của gia chủ Hàn, chỉ đáng 150 tỷ thôi sao?”

Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Hàn Diệp nhíu mày: “Cậu trai trẻ, làm người đừng quá tham lam! Trước đây cậu mượn danh nghĩa nhà họ Hàn tôi để giành lợi ích cho mình, tôi đã không so đo với cậu rồi, cho cậu 150 tỷ đã là đủ nhiều rồi!”

Hiển nhiên, trong mắt Hàn Diệp, cho dù là nhà họ Trần ở Chu Thành, hay là nhà họ Quan ở Giang Châu, đều là vì cho rằng mối quan hệ của Dương Chấn và nhà họ Hàn vô cùng thân mật, nên mới bị gạt thôi.

Dương Chấn đột nhiên cười lên, trong ánh mắt nhìn Hàn Diệp, tràn ngập sự trào phúng.

Anh đã nhìn thấy rất nhiều kẻ ngốc, nhưng chưa thấy ai ngốc như vậy.

Nếu như ông ta chỉ là con em của một gia tộc nhỏ, nghĩ như vậy thì cũng không sao, đằng này, ông ta là người thừa kế của nhà họ Hàn, một trong ba đại hào môn Thành phố.

Nhưng lại có ánh nhìn nông cạn như vậy, căn bản chưa tìm hiểu rõ chân tướng sự việc mà đã tự cho là đúng rồi.

Loại người này, không những ngu, mà còn vô cùng đáng thương.

Nếu như sau này, Hàn Khiếu Thiên thật sự buông bỏ quyền lực cho ông ta, thì chỉ e nhà họ Hàn thật sự sẽ bị huỷ ở trong tay Hàn Diệp thôi.

“Có phải ông cho rằng, cho dù là Trần Anh Hào hay là Quan Tuyết Tùng, bọn họ sở dĩ theo sau tôi đều là vì tôi mượn thế của nhà họ Hàn ông không?”

Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Hàn Diệp nhíu mày: “Không lẽ không phải ư?”

“Nếu ông đã cho rằng như thế thì chi bằng đích thân gọi cho Trần Hưng Hải hoặc Quan Tôn Sắc một cuộc điện thoại, hỏi xem bọn họ có phải vì nhà họ Hàn ông nên mới kết giao với Dương Chấn tôi không?”

Vẻ mặt Dương Chấn ngạo nghễ, khí thế trên người, đột nhiên bạo phát ra như dời núi lấp biển.

“Còn về việc ông hoài nghi tôi tiếp cận con gái ông là vì có mục đích, thì cứ yên cái bụng đi, ở trong mắt tôi, cô ấy chỉ là em gái mà thôi.”

“Có lẽ đối với ông, tôi chỉ là đang làm bộ làm tịch, nhưng như vậy thì sao?”

Vẻ mặt Dương Chấn mang đầy ý lạnh, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn sự tôn kính đối với Hàn Diệp như khi bước vào phòng nữa.

Lúc này, đột nhiên Hàn Diệp có chút ngẩn người, không lẽ, mình thật sự lầm rồi?

“Không lẽ cậu thật sự tưởng tôi không dám liên lạc với Trần Hưng Hải và Quan Tôn Sắc ư?”

Nghĩ đến mình hồi nãy vậy mà lại bị Dương Chấn làm kinh sợ, Hàn Diệp đột nhiên thẹn quá hoá giận, nghiến răng nói: “Cậu có tin, một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến nhà họ Trần và nhà họ Quan bỏ rơi cậu không!”

“Không tin!”

Vẻ mặt Dương Chấn trào phúng, đột nhiên quay người rời đi, vừa đi vừa mở miệng nói: “Nếu như ông tìm tôi tới là để nói mấy chuyện này, thì xin lượng thứ cho tôi không tiếp được!”

“Tôi đột nhiên hiểu ra, gia chủ Hàn trông cũng không giống như là người tham luyến quyền thế, đã xác lập ông là người kế thừa gia tộc từ lâu, nhưng tại sao lại mãi không buông bỏ quyền lực mà trao cho ông chứ?”

“Bây giờ tôi nghĩ tôi đã biết rồi, bởi vì, ông, không có tư cách kế thừa nhà họ Hàn!”

Khi Dương Chấn nói xong câu này, đã sải bước rời khỏi phòng.

Lời của Dương Chấn, như một tiếng sấm rền nổ vang bên tai Hàn Diệp, khiến cho đầu óc ông ta ù ù.