Chàng Rể Chiến Thần

Chương 334




CHƯƠNG 335: CẬU CHỦ HÀO MÔN

Thấy xe của Dương Chấn bị đập thành thành một đống hỗn độn, Ninh Thành Vũ còn chưa thấy đủ.

“Một chiếc xe rách biển Giang Châu, cũng dám chiếm chỗ đỗ xe của Ninh Thành Vũ tôi sao?”

Anh ta mắng chửi vài câu, lại phân phó: “Sắp xếp người tới kéo chiếc xe rách nát này đi cho tôi!”

“Vâng!”

Người thủ hạ vội đáp ứng.

Dương Chấn không biết, xe của mình, vậy mà bị người ta đập rồi, thậm chí còn bị kéo đi.

Lúc này, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đón tiếp ở cửa, anh đã thuận lợi đi vào trang viên của nhà họ Hàn.

Trang viên rộng lớn, giống như sân của gia tộc lớn thời xưa, có hòn non bộ, còn có hồ nhân tạo, trong hồ nước đều là các loại cá koi cỡ lớn.

Xung quanh là cây cối xum xuê, còn có một đình đài mang phong cách cổ.

Khi tới một đại sảnh cổ hai tầng vuông vức, nhân viên tiếp đón dừng bước chân, mặt khẽ mỉm cười: “Anh Dương, bữa tiệc sinh nhật của cô Hàn, được ở tổ chức ở đây, mời anh vào!”

Lúc này, trong sảnh tiệc, đã có rất nhiều người đã tới rồi.

Mọi nhóm thanh niên nam nữ ăn mặc đẹp đẽ, tốp năm tốp ba tụ tập cùng nhau, trong tay còn cầm một cái ly đế cao, điệu bộ rất ưu nhã.

Nhà họ Hàn thân là một trong ba đại hào môn của Thành phố, mà Hàn Phi Phi lại là công chúa của nhà họ Hàn, bữa tiệc sinh nhật của cô ta, nghĩ thôi cũng biết, sẽ náo nhiệt cỡ nào.

Sự xuất hiện của Dương Chấn, lập tức đã thu hút được ánh mắt của rất nhiều người.

Bởi vì ở đây, đàn ông đều mặc vest, cổ còn thắt nơ, phụ nữ đều mặc váy dài.

Duy chỉ Dương Chấn, ăn mặc rất tùy tiện, mặc một bộ đồ thoải mái.

“Dương Chấn!”

Vào lúc này, một giọng nói tràn ngập sự kinh ngạc đột nhiên vang lên.

Sau đó thì nhìn thấy, cách không xa, một bóng dáng quen thuộc, đang cất bước đi về phía anh.

“Tô San, cô sao cũng tới rồi?”

Ở đây gặp được Tô San, Dương Chấn có hơi bất ngờ.

“Hôm nay là tiệc sinh nhật của tiểu công chúa của nhà họ Hàn, người ở đây, trên cơ bản đều là hào môn đỉnh cấp của các thành phố, chủ động đến tham gia, mà tôi, tự nhiên là đại diện cho nhà họ Tô mà tới.” Tô San cười rồi nói.

Dương Chấn bỗng hiểu ra.

Dùng địa vị của nhà họ Hàn, bất cứ một buổi tiệc sinh nhật của người dòng chính trong gia tộc, chắc chắn đều có thể thu hút được vô số hào môn đỉnh cấp.

Càng đừng nói là Hàn Phi Phi, cô ta chính là cô cháu gái được Hàn Khiếu Thiên cưng chiều nhất.

Có thể ở đây gặp được Dương Chấn, Tô San vẫn là rất vui, trên gương mặt tinh tế tràn ngập sự kích động, cảm giác nhịp tim đập nhanh hơn nhiều.

Dương Chấn ngược lại không kỳ phản ứng gì, chỉ nhìn Tô San, khen ngợi một câu: “Hôm nay, cô rất đẹp!”

“Cảm ơn!”

Tô San khẽ mỉm cười.

Các cô gái ở đây đều sửa soạn rất đẹp, nhưng duy chỉ Tô San, đẹp hơn gấp mấy lần phần lớn các cô gái.

Cô vốn dĩ có vẻ ngoài đẹp, cộng thêm tỉ mỉ sửa soạn một phen, nhan sắc sẽ càng cao.

Tô San mặc một bộ lễ ngực trễ ngực màu nude, ôm trọn cơ thể hoàn mỹ của cô ta, khiến người ta mường tượng vô hạn.

Làn da của cô ta trắng nõn, dưới lớp nền của bộ lễ phục, rõ ràng càng trở nên đẹp hơn.

Lớp trang điểm trên mặt cũng rất tinh tế, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt đầy sự tự tin.

Vào lúc này, cửa của sảnh tiệc bỗng lần nữa mở ra, một bóng người trẻ trung đi vào.

Chỉ thấy, đối phương mặc bộ lễ phục màu đen, cổ áo sơ mi trắng còn thắt một cái nơ.

Sự xuất hiện của anh ta, khơi dậy một làn sóng lớn.

“Nhà họ Quan hào môn đỉnh cấp ở Giang Châu, gia chủ vừa kế vị, Quan Tuyết Tùng, mệnh danh là gia chủ trẻ nhất của hào môn đỉnh cấp của tỉnh Giang Bình!”

“Anh ta nhìn trông chắc khoảng 30 tuổi nhỉ? Trẻ như vậy đã là gia chủ của nhà họ Quan rồi?”

“Các cô đừng xem thường anh ta, nhà họ Quan thân là một trong các hào môn đỉnh cấp ở Giang Châu, tự nhiên sẽ không có chuyện không có người kế vị, mà là biểu hiện của Quan Tuyết Tùng quá ưu tú, cho nên gia chủ trước của nhà họ Quan mới đem vị trí gia chủ, truyền cách thế hệ cho anh ta.

“Trẻ như vậy đã là gia chủ của hào môn rồi, thật là khiến người ta kinh ngạc!”

Người ở đây đều thuộc dòng chính của hào môn đỉnh cấp ở các thành phố của tỉnh Giang Bình, đối với tin tức Quan Tuyết Tùng thừa kế vị trí gia chủ, vẫn là rất rõ.

Quan Tuyết Tùng vốn dĩ rất đẹp trai, chiều cao có tới 1m8, ở đây quả thật rất nổi bật.

Có rất nhiều cô gái trẻ, khi nhìn anh ta đều lộ ra vẻ quyến rũ.

Chỉ là, anh ta lại không có cảm xúc gì, nhìn cũng không thèm nhìn những fan hâm mộ dung tục đó.

“Anh Dương!”

Khi sự chú ý của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Quan Tuyết Tùng, anh ta bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng, rảo bước đi về phía Dương Chấn.

“Cậu Dương, anh vậy cũng cũng tới rồi, sớm biết tôi đã đích thân tới đón cậu rồi.”

Quan Tuyết Tùng đi tới trước mặt Dương Chấn, mặt mày cung kính nói.

Dương Chấn khẽ mỉm cười: “Là cô nàng Phi Phi mời tôi tới.”

Ở trước mặt Dương Chấn, Quan Tuyết Tùng một chút cũng không dám huênh hoang, cho dù anh ta đã thừa kế vị trí gia chủ, nhưng cũng không dám xem thường Dương Chấn.

Người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, chỉ với một câu thì có thể tiêu diệt nhà họ Quan, một câu nói lại có thể khiến nhân vật lớn như nhà họ Quan sống lại.

Hơn nữa khi Quan Tôn Sắc truyền vị trí gia chủ cho anh ta, đặc biệt dặn anh ta.

Mặc kệ bất cứ thời gian nào, bất cứ địa điểm nào, mặc kệ Dương Chấn đắc tội với bao nhiêu nhân vật lớn, nhà họ Quan đều bắt buộc không được có bất cứ do dự gì mà phải đứng ở bên cạnh Dương Chấn.

Nghĩ thôi cũng biết, địa vị của Dương Chấn ở nhà họ Quan.

“Cô Tô!”

Quan Tuyết Tùng lại chào hỏi với Tô San.

Tô San bỗng mỉm cười: “Chào Quan gia chủ! Không ngờ anh đã trở thành chủ của nhà họ Quan, một mình đảm đương một phương, mà tôi vẫn là cô gái yếu ớt sống ở dưới sự che chở của ba mẹ tôi.”

Quan Tuyết Tùng mỉm cười nhàn nhạt, ý vị thâm trường nói: “Dựa vào quan hệ giữa cô với cậu Dương, ai dám xem cô là cô gái yếu ớt chứ?”

Rõ ràng, Quan Tuyết Tùng đã hiểu lầm gì rồi.

Dương Chấn tự nhiên sẽ không tốn nước bọt đi giải thích, gương mặt nhỏ của Tô Sơn hơi ửng đỏ, cũng không giải thích, đỏ mặt lén liếc nhìn Dương Chấn.

Tất cả mọi chuyện, Quan Tuyết Tùng đều nhìn thấy, trong lòng đối với Dương Chấn càng khâm phục sát đất, ngay cả con gái của Tô Thanh Sơn đều có được.

Đồng thời, trong lòng Tô San thầm sửng sốt.

Đối với nội tình của Dương Chấn, Tô San biết một ít, nhưng không có ngờ, Quan Tuyết Tùng đều đã là chủ của nhà họ Quan rồi, ở trước mặt Dương Chấn, vẫn cung kính như vậy.

Vậy há không phải là nói, địa vị của Dương Chấn, đã vượt xa gia chủ của nhà họ Quan rồi sao?

Thấy Quan Tuyết Tùng và Tô San vây quanh bên cạnh Dương Chấn, rất nhiều người ở đây đều mang vẻ kinh ngạc.

Vốn dĩ còn cho rằng chỉ là con cháu của gia tộc nhỏ, lén lút chạy tới đây, nhưng không ngờ, ngay cả Quan Tuyết Tùng và Tô San đều sẽ chủ động đi tìm anh.

Trong đám người, Dương Chấn cũng nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, giống như Ngụy Minh Nguyệt của nhà họ Ngụy, còn cả một hậu bối trẻ của nhà họ Trang.

Đặc biệt là Ngụy Minh Nguyệt, tận mắt thấy sự cường đại của Dương Chấn, lúc này trốn ở nơi rất xa Dương Chấn, sợ Dương Chấn sẽ nhớ cô ta.

Cô ta đâu có biết, ở trong mắt Dương Chấn, cô ta chỉ là một con kiến.

Thử hỏi ở trong mắt của một con voi, sao mà nhìn thấy con kiến nhỏ bé chứ?

Vào lúc này, mấy trai gái trẻ tuổi bỗng đi tới.

“San San, không giới thiệu cho chúng tôi sao?”

Người thanh niên cầm đầu đó, mặc bộ lễ phục màu lam, hiên ngang phong độ, anh khí ngời ngời, ở trong đám người, rất nổi bật, lúc này mặt mày mang ý cười.

Nhưng khi anh ta nhìn sang Dương Chấn, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần chê cười và ý lạnh.