Chàng Rể Chiến Thần

Chương 333




CHƯƠNG 334: XE BỊ ĐẬP RỒI

Rất nhanh, hai người Lý Vĩ và Vu Hiểu Vi, trực tiếp bị dẫn đi.

Mãi đến khi bị dẫn đi, Vu Hiểu Vi cũng không rõ, một kẻ ở rể của gia tộc nhỏ, tại sao có thể khiến thái tử gia của hào môn đỉnh câp của Châu Thành, cung kính với anh như vậy.

“Bắt đầu từ ngày hôm nay, Thiên Phủ Thành không có hai người Lý Vĩ và Vu Hiểu Vi này nữa, tôi hy vọng mọi người, có thể lấy đó làm bài học, nếu như còn có ai phạm sai lầm như vậy, tuyệt đối không tha!”

Ánh mắt Trần Anh Hào quét một lượt xung quanh, mặt mày uy nghiêm nói.

“Rõ!”

Nhân viên còn lại lũ lượt đáp, đâu còn có ai dám nói chữ không.

Sau lời răn đe đơn giản, Trần Anh Hào mới nhìn sang Dương Chấn, cẩn thận nói: “Cậu Dương, tôi xử lý như này, không biết cậu có hài lòng không?”

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Giám đốc trước đó đã bị dẫn đi rồi, có phải nên sắp xếp một giám đốc mới không?”

Trần Anh Hào tuy còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lúc anh ta bước vào Thiên Phủ Thành thì phát hiện bên cạnh Dương Chấn, có một nhân viên nữ mặc đồ thụng đứng mãi.

Anh ta lập tức ngộ ra, vội gật đầu: “Cậu Dương, tôi cho rằng Vương Diễm không tồi, có thể đảm nhiệm chức giám đốc kinh doanh của Thiên Phủ Thành, cậu cảm thấy, sắp xếp như này, đã được chưa?”

“Đây là chuyện của anh, không liên quan tới tôi!” Trên môi Dương Chấn mang ý cười nhàn nhạt.

Rõ ràng rất hài lòng, Trần Anh Hào cũng rất nhanh nhạy, vội nói: “Vâng, cậu Dương!”

Nói rồi, anh ta liếc nhìn Vương Diễm còn đang ngẩn người, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng tuyên bố: “Từ nay về sau Vương Diễm chính là giám đốc kinh doanh của Thiên Phủ Thành, phụ trách mọi việc của Thiên Phủ Thành! Nếu có ai không phục, vậy thì tự mình cút sớm đi!”

Lời nói này của Trần Anh Hào vừa dứt, tất cả mọi người đều có vẻ mặt khó tin, vội đáp: “Vâng!”

Như thế, người mới vốn bị Vu Hiểu Vi chèn ép gần 3 tháng, đều không thể bán được một món đồ cổ nào, vọt một cái trở thành giám đốc kinh doanh của Thiên Phủ Thành.

Điều này đối với Vương Diễm mà nói, thật sự chính là niềm vui từ trên trời rơi xuống.

Nhưng cô ta rất rõ, tất cả đều là vì Dương Chấn.

“Anh sao lại ở đây?”

Đợi sau khi Trần Anh Hào xử lý xong chuyện của Thiên Phủ Thành, Dương Chấn nghi hoặc hỏi.

“Cậu Dương, vào một tháng trước, Thiên Phủ Thành đã được nhà họ Trần thu mua, ông nội của tôi muốn mở rộng thị trường ở Thành phố, cho nên sắp xếp tôi tới trước, phụ trách một số chuyện kinh doanh ở Thành phố.”

“Tôi cũng là đang đi giám sát công việc, không ngờ có thể ở đây gặp được cậu Dương.”

“Cậu Dương, cậu đến Thiên Phủ Thành, là cần cái gì sao?”

Trần Anh Hào giải thích một phen, Dương Chấn mới hiểu có chuyện gì.

Từ sau khi nhà họ Viên của Châu Thành bị diệt, nhà họ Trần liền một nhà độc chiếm một phương, bất luận là thực lực hay địa vị của gia tộc, đều đã hơn xưa rất nhiều.

Hiện nay có xu thế của đệ nhất gia tộc dưới ba đại hào môn của Thành phố, ngay cả rất nhiều hào môn địa phương ở tỉnh lị đều không bằng nhà họ Trần.

Điều này đối với Dương Chấn mà nói, tự nhiên là một chuyện tốt, dù sao nhà họ Trần đã thần phục anh.

“Tôi vừa mới nhìn trúng hai món đồ cổ, chuẩn bị tặng cho người ta.” Dương Chấn nói.

“Thì ra là như vậy!”

Trần Anh Hào bỗng hiểu ra, Dương Chấn tuy không có nói chi tiết, nhưng anh ta cũng đoán được đại khái, vội gọi Vương Diễm tới, căn dặn: “Vừa rồi món đồ cổ mà cậu Dương nhìn trúng, mau chóng gói lại đưa tới.”

“Vâng, Trần tổng!”

Vương Diễm vội đáp lại, sau đó đóng gói chúng một cách có trật tự.

Rất nhanh, Vương Diễm đã cầm hai hộp quà đóng gọi tinh tế.

“Anh Dương, anh quẹt thẻ hay là?” Vương Diễm có hơi căng thẳng hỏi.

“Quẹt thẻ?”

Trần Anh Hào cũng bị chọc cười rồi, nhưng lại không dám nổi giận với Vương Diễm, chỉ có thể giải thích: “Đừng nói là hai món đồ cổ nhỏ nhoi này, cho dù đồ cổ của cả Thiên Phủ Thành, chỉ cần cậu Dương thích, đều có thể lấy miễn phí!”

Nghe vậy, trong lòng Vương Diễm bàng hoàng cực kỳ.

Đồ cổ của cả Thiên Phủ Thành, cộng lại cũng tới mấy nghìn tỷ?

Ý của Trần Anh Hào là nói, đồ vật mấy nghìn tỷ này, đều có thể tặng miễn phí cho Dương Chấn sao?”

Nhân viên bán hàng khác đều vô cùng sửng sốt, nhưng lúc này, trong lòng bọn họ chỉ có sự hối hận.

Nếu không phải là bọn họ mắt chó xem thường người ta, thì đâu có chuyện một người mới vừa vào Thiên Phủ Thành chưa tới ba tháng được làm giám đốc chứ?

Nhưng bây giờ hối hận đã muộn rồi, chính người mới bọn họ bình thường chèn ép mọi nơi, vọt một cái trở thành cấp trên của bọn họ.

Trần Anh Hào rất lâu mới xuất hiện một lần, đó cũng tức là nói, Thiên Phủ Thành sau này, trên cơ bản đều là Vương Diễm nói là được.

Nghĩ đến đây, hận ý của bọn họ đối với Vu Hiểu Vi, bỗng nhiên rất mãnh liệt.

Dù sao, tất cả mọi chuyện đều tại tiện nhân Vu Hiểu Vi đó.

Dương Chấn không có khách sáo, nếu như không phải là anh, nhà họ Trần cũng không thể có sự huy hoàng như ngày hôm nay.

“Vậy cảm ơn cậu Trần rồi!”

Dương Chấn mỉm cười, cầm hai món đồ cổ rời khỏi.

Mãi đến khi Dương Chấn rời đi rồi, Trần Anh Hào mới thở phào, vội rút khăn giấy ra, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ở trước mặt Dương Chấn, anh ta ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Trần tổng, người vừa rồi đó rốt cuộc là ai?”

Dương Chấn vừa rời khỏi, một người trẻ tuổi ở đằng sau Trần Anh Hào, mở miệng hỏi.

Trần Anh Hào mặt mày phức tạp nói: “Cậu ta là ai, tôi không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng cậu chỉ cần nhớ một câu của tôi là được.”

“Câu gì?” Người đó nghi hoặc hỏi.

“Có chọc giận Diêm Vương, cũng đừng chọc giận cậu Dương!” Trần Anh Hào mặt mày nghiêm túc nói.

Nghe vậy, người đó không khỏi cả người run rẩy.

Nghe thì khá khoa trương, nhưng Trần Anh Hào là một người kiêu ngạo thì anh ta rất rõ.

Người thanh niên có thể khiến Trần Anh Hào sợ hãi như vậy, anh ta tự nhiên không dám xem thường.

Lúc này, Dương Chấn đã lái xe đi tới nhà họ Hàn.

Ở Thiên Phủ Thành đã làm chậm trễ một khoảng thời gian, cách thời gian diễn ra bữa tiệc sinh nhật của Hàn Phi Phi cũng sắp tới rồi.

Nửa tiếng sau, một tòa trang viên xa hoa, Dương Chấn đỗ xe ở cửa.

Vị trí của trang viên nhà họ Hàn, cách trung tâm thành phố có hơi xa, nhưng ai cũng không dám xem thường nhà họ Hàn một trong ba đại hào môn của tỉnh lị.

Trang viên rộng lớn, giống như một công viên cỡ lớn, trong trang viên, đến đâu cũng là một các biệt thự nhỏ hai tầng.

Rõ ràng chỉ có dòng chính của nhà họ Hàn mới có tứ cách ở nơi này.

“Thằng nhóc, đây là xe của cậu sao?”

Dương Chấn vừa xuống xe, khi đang nhìn bên trong biệt thự của nhà họ Hàn, một giọng nói chói tai bỗng vang lên.

Chỉ thấy một chiếc Ferrari màu xanh da trời đỗ ở một bên, một người trẻ tuổi toàn thân trên dưới mặc đồ hiệu đắt tiền, từ cửa kính xe của hàng ghế sau thò đầu ra.

Dương Chấn nhíu mày, nhìn sang người thanh niên nói chuyện đó, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì?”

“Đù! Một chiếc xe Phaeton rách cũng có mặt mũi mà đỗ ở bãi đỗ xe nhà họ Hàn sao? Mau chóng lái xe của anh ra, xe của tôi muốn đỗ ở đây!”

Người thanh niên mắng chửi nói, thái độ rất là ngang ngược hung hăng.

Dương Chấn mặt mày không có cảm xúc gì liếc nhìn người thanh niên đó, không có để tâm, xoay người cất bước đi vào trang viên của nhà họ Hàn.

Nhìn thấy Dương Chấn vậy mà phớt lờ mình, biểu cảm trên mặt người thanh niên bỗng cứng nhắc.

Lát sau, anh ta mới hoàn hồn lại, tức giận quát: “Đù! Một thằng nghèo lái chiếc Phaeton, cũng dám bày ra vẻ mặt đó với Ninh Thành Vũ tôi sao? Đi, đập xe của anh ta cho tôi, đập nát!”

“Vâng, cậu Ninh!”

Một người đàn ông vóc dáng lực lưỡng ngồi ở ghế lái phụ vội đáp.

Sau đó xuống xe, trong tay cầm một cái cờ lê, đi tới chiếc Phaeton của Dương Chấn lập tức đập mạnh, vài phút ngắn ngủi, xe của Dương Chấn đã bị đập cho không còn dáng vẻ ban đầu.