Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3083






Chương 3294

Trong đó, tông chủ có một suất chỉ định người bước vào từ đường, còn hai suất khác sẽ dành cho người có thiên phú mạnh nhất trong các cao thủ Võ Tông.

Người của Võ Tông chỉ được bước vào từ đường một lần duy nhất trong đời.

Sau khi bước vào từ đường, họ sẽ có cơ hội được thừa kế sức mạnh Võ Thần của tổ tiên, sau khi nhận truyền thừa, tốc độ tu luyện của họ sẽ tăng vọt.

Đương nhiên, đó chỉ là hy vọng mà thôi, hơn nữa hy vọng này vô cùng xa vời, cứ gần mười năm mới có một người thừa kế sức mạnh Võ Thần.

Đỗ Bá chính là người nhận được truyền thừa Võ Thần sau khi bước vào từ đường, mà Đỗ Minh Viễn cũng thế.

Những người nhận được truyền thừa Võ Thần sẽ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là ít nhất, còn mức cao nhất mà họ có thể vươn tới là gì, không ai biết được.

Bởi vì rất nhiều cao thủ bước vào Thiên Cảnh của Võ Tông đã biến mất, không ai biết họ đã đi đâu.

Một số người nói vì cao thủ Thiên Cảnh không được tùy ý bước vào thế tục, cũng không thể nhúng tay vào tranh đấu giữa cao thủ dưới Thiên Cảnh, nên những cao thủ Võ Tông đã bước vào Thiên Cảnh mới không xuất hiện nữa.

Dương Chấn cũng không biết tầm quan trọng của truyền thừa Võ Thần, nhưng anh biết đối với Đỗ Trọng, chắc chắn cơ hội bước vào từ đường sẽ rất quý giá.

Anh vội từ chối: “Ông Đỗ, tôi không nhận đâu!”

Anh thực sự rất cảm kích Đỗ Trọng, để cứu anh, Đỗ Trọng đã quay lại Võ Tông mà ông ta rời đi suốt mấy chục năm, chỉ để xin một viên đan dược cứu mạng anh từ nơi này.

Bây giờ Đỗ Trọng còn định nhường cơ hội quý giá như thế cho anh, sao anh có thể nhận chứ?

Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Chấn, nói với vẻ thành khẩn: “Minh chủ, tôi quá già rồi, cho dù bước vào từ đường thì cũng không lĩnh ngộ được sức mạnh Võ Thần đâu, để tôi đi thì đúng là lãng phí cơ hội”.

“Thiên phú của cậu rất mạnh, nếu bước vào từ đường, chắc chắn cậu sẽ nhận được sức mạnh của truyền thừa Võ Thần, sau khi lĩnh ngộ truyền thừa Võ Thần, tốc độ tu luyện của cậu sẽ nhanh hơn, đến khi đó, dưới Thiên Cảnh, không ai làm gì được cậu nữa”.

Dương Chấn dứt khoát lắc đầu, nói: “Ông Đỗ, đây là cơ hội của ông, cho dù ông không lĩnh ngộ được thì cũng nên bước vào từ đường Võ Tông”.

Đây là giới hạn của Dương Chấn, tuy anh muốn mạnh hơn nhưng sẽ không cướp kỳ ngộ của người khác.

Từ Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn thì có thể thấy, thiên phú của Đỗ Trọng sẽ không quá yếu, chỉ vì một số nguyên nhân nên Đỗ Trọng mới chán nản, bỏ lỡ thời điểm tu luyện tốt nhất.

Có lẽ việc này có liên quan đến ân oán giữa Đỗ Bá và Đỗ Trọng.

Đỗ Bá nhìn về phía Dương Chấn, nói: “Dương Chấn, thật ra ta có cách để giúp cả cháu và Đỗ Trọng bước vào từ đường”.

Dương Chấn từ chối ngay: “Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng cháu cũng không phải người Võ Tông, nên thôi ạ”.

Đỗ Bá nói: “Cháu đừng vội từ chối, nghe ta nói rồi hãy quyết định xem có cùng bước vào từ đường với Đỗ Trọng không”.

Dương Chấn không nói gì nữa, chờ Đỗ Bá giải thích.

Đỗ Bá nói tiếp: “Đỗ Trọng muốn nhường cơ hội bước vào từ đường cho cháu, không phải vì nó không muốn bước vào từ đường, tuy nó đã bỏ lỡ độ tuổi bước vào từ đường tốt nhất, nhưng giờ vẫn chưa muộn”.