Chàng Rể Chiến Thần

Chương 3082






Chương 3293

Nhưng hai anh em có mâu thuẫn rất lớn, có thể nhận thấy điều này từ giọng điệu của Đỗ Trọng với Đỗ Bá, may mà Đỗ Trọng không tính ân oán của thế hệ trước lên người bề dưới, vẫn rất khách sáo với Đỗ Minh Viễn.

Đỗ Minh Viễn vội nói: “Chú hai, xem chú nói gì kìa, đừng nói chú còn chưa bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, cho dù chú chỉ là người tàn phế thì sao chứ? Ai nói chỉ cao thủ hàng đầu mới giúp được Võ Tông? Với tài trí của chú, nếu chú ở lại Võ Tông thì quá đáng mừng”.

“Hơn nữa, nếu không phải chú không chịu bước vào từ đường, với thiên phú của chú, có lẽ đã thức tỉnh sức mạnh Võ Thần từ lâu”.

Sức mạnh Võ Thần ư?

Dương Chấn thầm kinh ngạc, anh biết ở một số gia tộc Cổ Võ sẽ có truyền thừa, theo lời Đỗ Minh Viễn, chắc hẳn sức mạnh Võ Thần là truyền thừa của Võ Tông.

Võ Tông có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như thế, chắc cũng liên quan đến sức mạnh Võ Thần nhỉ?

Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Dương Chấn.

Đỗ Trọng lập tức im lặng, là người trong giới võ thuật, sao ông ta lại không muốn mạnh hơn chứ?

Bây giờ ông ta mới đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, còn Đỗ Bá – anh ruột ông ta chỉ tiến thêm bước nữa là sẽ bước vào Thiên Cảnh.

Ngay cả cháu ông ta – Đỗ Minh Viễn cũng đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Thế nên chắc chắn thiên phú của Đỗ Trọng cũng không quá tệ, nhưng ông ta không muốn có sức mạnh Võ Thần.

“Chú hai, cháu biết, thật ra chú cũng hiểu, tuy bố cháu có trách nhiệm trong chuyện năm đó, nhưng không thể trách mỗi ông ấy, cho dù thế nào, chúng ta cũng là người nhà, Minh Viễn rất mong chú sẽ quay về Võ Tông”.

Thấy Đỗ Trọng không nói gì, Đỗ Minh Viễn lại nói, trong mắt tràn ngập vẻ thành khẩn.

Dương Chấn là người ngoài cuộc, cảm thấy rất mất tự nhiên, muốn rời khỏi đây.

Đỗ Trọng bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Bá, trong mắt ông ta không có vẻ căm thù, chỉ có tình cảm phức tạp.

Đỗ Bá cũng đang im lặng nhìn Đỗ Trọng.

Một lúc lâu sau, Đỗ Bá mới thở dài, nói: “Anh biết em hận anh, cũng không ép em ở lại giúp anh, nhưng… dù sao em cũng là người của Võ Tông, anh hy vọng em có thể tới từ đường một chuyến”.

Trong mắt Đỗ Trọng tràn ngập vẻ cô độc, ông ta bỗng lắc đầu, nói: “Quy định người của gia tộc có thể nhường cơ hội bước vào từ đường cho người ngoài có còn không?”

Đỗ Bá gật đầu: “Đây là quy định do tổ tiên Võ Tông để lại, đương nhiên không thể bỏ”.

Đỗ Trọng nói: “Nếu thế, tôi sẽ nhường cơ hội này cho Dương Chấn”.

Nghe thấy thế, Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đều có vẻ kinh ngạc, hình như họ không ngờ Đỗ Trọng lại nhường cơ hội quan trọng như thế cho Dương Chấn.

Có lẽ người ngoài không biết tầm quan trọng của việc bước vào từ đường Võ Tông, nhưng người của Võ Tông thì lại biết rất rõ.

Ở Võ Tông, cứ năm năm từ đường sẽ mở ra một lần, chỉ những người có thiên phú xuất sắc nhất trong số các cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Võ Tông mới có tư cách bước vào đó.

Không những thế, số người bước vào từ đường của Võ Tông còn bị giới hạn, chỉ có ba suất thôi.