Chương 3219
Nếu anh ta muốn nhận được nhiều sức mạnh hơn thì phải khiến vết nứt của phong ấn lớn hơn, để Thị Huyết Châu phóng ra năng lượng khổng lồ hơn nữa.
Nhưng vết nứt trên phong ấn càng lớn thì khả năng Thị Huyết Châu phá tan phong ấn cũng lớn theo.
Ninh Thiên Hòa đang bị trưởng lão Vạn chặn đường lập tức căng thẳng, vội hét lớn với hai trưởng lão khác: “Trưởng lão Hồng! Trưởng lão Ngụy! Hai người mau ngăn cản Trần Dục đi, ông ta định giết anh em tốt nhất của minh chủ đấy”.
Trưởng lão Hồng và trưởng lão Ngụy đều có vẻ đấu tranh, họ không đắc tội nổi Ninh Thiên Hòa, cũng không đắc tội nổi trưởng lão Vạn.
Khí thế của trưởng lão Vạn hết sức đáng sợ, có lẽ đã sắp đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, bây giờ ở Võ Minh, Dương Chấn đang hôn mê bất tỉnh vì bị thương nặng, cho dù tỉnh lại thì có lẽ cũng trở thành kẻ tàn phế.
Không có Dương Chấn, Đỗ Trọng chính là người có thực lực mạnh nhất, đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.
Một khi trưởng lão Vạn bước vào Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ, có lẽ ngay cả Đỗ Trọng cũng không làm gì được trưởng lão Vạn.
“Trưởng lão Ngụy! Trưởng lão Hồng! Mau ngăn cản Trần Dục đi! Nếu anh em tốt nhất của minh chủ bị trưởng lão Võ Minh chúng ta giết, sau khi minh chủ tỉnh lại, hai người đã nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì chưa?”
Ninh Thiên Hòa nói lớn, nhưng hai người kia vẫn làm thinh, không dám tiến lên ngăn cản.
Trưởng lão Vạn cười ha hả: “Dương Chấn sắp chết rồi, cho dù bây giờ cậu ta tỉnh thì sao chứ?”
Trưởng lão Vạn nói rồi nhìn về phía trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng, cười nói: “Trưởng lão Ngụy! Trưởng lão Hồng! Hai vị đều là người thông minh, nên hiểu bây giờ Dương Chấn đang bị thương rất nặng, sống sót được đã là kỳ tích, chứ đừng nói tới việc khôi phục trạng thái đỉnh cao”.
“Do đó tôi nghĩ nên hủy bỏ chức minh chủ của cậu ta, hơn nữa nếu Võ Minh đã là liên minh do cao thủ thế tục Chiêu Châu tạo dựng, thì nên để người tài nắm quyền, hai vị nghĩ sao?”
Trưởng lão Vạn nheo mắt, mỉm cười.
Trưởng lão Ngụy và trưởng lão Hồng đều run lên, cảm nhận được áp lực từ trưởng lão Vạn, sao họ không hiểu trưởng lão Vạn đang ép họ lựa chọn chứ.
Nếu họ từ chối thì không thể đảm bảo liệu trưởng lão Vạn có ra tay với họ hay không.
Ninh Thiên Hòa đã tức giận đến cực điểm từ nãy, thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ lập tức bùng nổ, ông ta căm tức nhìn trưởng lão Vạn, quát: “Vạn Tề, ông biết mình đang làm gì không?”
Vạn Tề cười ha hả: “Những gì tôi làm đều là vì Võ Minh, hy vọng phó hội trưởng Ninh sẽ hiểu!”
“Vạn Tề, hôm nay tôi nói rõ, nếu Trần Dục dám ra tay, cho dù tôi liều mạng thì cũng phải bắt ông trả giá nặng nề!”
Ninh Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào Vạn Tề bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải ông muốn làm minh chủ ư? Tôi cũng muốn xem xem nếu tôi khiến ông bị thương nặng, liệu ông còn tư cách làm minh chủ không đấy?”
Nụ cười trên mặt Vạn Tề lập tức biến mất, trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Hòa: “Ninh Thiên Hòa, ông đang uy hiếp tôi hả?”
Ninh Thiên Hòa không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào đối phương: “Ông có thể cho là tôi đang uy hiếp ông!”
Vạn Tề bỗng mỉm cười: “Ha ha, giỏi lắm! Ông giỏi lắm! Ông là người đầu tiên dám uy hiếp tôi như thế đấy!”