Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2541






Chương 2745:

Dương Chấn vội an ủi: “Người chết không thể sống lại, cô đừng quá đau buồn! Nhưng cô hãy.

yên tâm, chắc chắn tôi sẽ bắt hung thủ trả giá đắt! Chắc chăn là như thết”

Hai mươi phút sau, xe dừng trước một khu biệt thự cao cấp.

Dương Chấn đi tới nhà Hạ Hà, trông thấy Dương Chấn, Hạ Hà không sao kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa. Gô ta lập tức nhào vào lòng Dương Chấn, ôm chặt lấy anh, khóc lóc: “Dương Chấn, mẹ tôi chết rồi! Sau này tôi không còn mẹ nữa, tôi phải làm gì đây?”

Dương Chấn ôm chặt lấy Hạ Hà, cảm thấy rất nặng nề.

Anh cũng biết Lục Văn Tĩnh, cũng rất thích người dì này, nhưng bây giờ bà ta lại bị anh liên lụy, bị người khác hại chết.

Dương Chấn chợt nói: “Hạ Hà, rất xin lỗi! Tôi đã làm liên lụy dì Lục rồi!”

Nghe thấy Dương Chấn nói thế, Hạ Hà bỗng đẩy anh ra, nhìn chăm chăm vào anh bằng đôi mắt đẫm lệ: “Anh nói gì?”

Dương Chấn nói: “Tôi đác tội với người khác, có người muốn bắt cô để uy hiếp tôi, kết quả dì Lục lại bị giết, cho dù thế nào, tôi cũng có trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này”.

“Tôi có lỗi với eô, có lỗi với dì Lục, Hạ Hà, rất xin lỗi!”

Hạ Hà bỗng lao tới trước mặt Dương Chấn, liên tục đánh vào ngực anh, không ngừng gào khóc: “Tại sao? Tại sao chứ? Anh đắc tội với người khác, tại sao người bị giết lại là mẹ tôi? Tại sao hả?”

Dương Chấn để mặc Hạ Hà đánh vào ngực mình, trong mắt tràn ngập sát khí.

Yoshida và La Thế Hoành sẽ phải trả giá đảt!

Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dương Chấn, xin lõi anh! Vừa rồi tôi hơi kích động, rất xin lỗi”.

Dương Chấn khẽ lắc đầu: “Tôi mới là người có lỗi với hai mẹ con cô”.

Hạ Hà lắc đầu, nhìn Dương Chấn: “Nếu không có sự giúp đỡ từ anh, mẹ tôi sẽ không thể hồi phục, tôi cũng không có mọi thứ như bây giờ, xem như tôi nợ anh”.

Dương Chấn không nói gì, càng thấy khó chịu hơn.

Hạ Hà chợt nói: “Dương Chấn, anh đi đi! Tôi muốn yên tĩnh một mình”.

Dương Chấn gật đầu, đứng dậy, nhìn về phía Hạ Hà: “Nếu có chuyện gì, cô cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nhé”.

Dương Chấn vừa rời khỏi biệt thự, tiếng khóc rất nhỏ đã vang lên. Tuy đang cách rất xa nhưng Dương Chấn vẫn nghe thấy.

Hồi nấy cô gái kiên cường này vẫn luôn kìm nén nỗi bi thương trong lòng, không để mình bật khóc. Biết Dương Chấn đã đi, cảm xúc của cô ta mới hoàn toàn sụp đổ.

Phía bên kia, tập đoàn Thuận Thiên.

La Thế Hoành cầm hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Chấn mà Dương Chấn vừa ký tên đến chõ Yoshida, kích động nói: “Ông Yoshida, Dương Chấn đã ký hợp đồng rồi ạ, mời ông xem.

Yoshida thản nhiên đọc lướt mấy trang rồi tiện tay ném hợp đồng ném lên bàn, mở miệng nói: “Làm tốt lắm, lập tức tiến hành thu mua tập đoàn Nhạn Chấn, trong hôm nay, tôi muốn tập đoàn Nhạn Chấn hoàn toàn thuộc về gia tộc Yoshida”.

La Thế Hoành vội nói: “Vâng, thưa ông Yoshidal”

Lúc này, Dương Chấn vừa ra khỏi nhà Hạ Hà đang bấm gọi một số điện thoại. Anh trâm giọng nói: “Điều tra tập đoàn Thuận Thiên cho tôi, tôi muốn biết mọi hành động trái pháp luật của Yoshida ở Yến Đô”.