Chàng Rể Chiến Thần

Chương 243




Hận ý của Đặng Mỹ Linh đối với Dương Chấn, đã đạt đến đỉnh điểm.

Khi được biết Dương Chấn đã cứu Hàn Khiếu Thiên một mạng, cô ta đã định từ bỏ báo thù Dương Chấn rồi.

Nhưng ông nội của cô ta Đặng Đức Hoa, vậy mà cũng có quen biết với Hàn Khiếu Thiên, còn kêu mình xưng Hàn Khiếu Thiên là ông Hàn, cô ta đương nhiên tưởng rằng, mình có địa vị ở trong lòng của Hàn Khiếu Thiên cao hơn Dương Chấn.

Người nhà họ Chu đều mang bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác, trong ánh mắt tràn đầy sự mong đợi, muốn xem thử Hàn Khiếu Thiên sẽ đối phó Dương Chấn thế nào.

“Cái gì?”

Thấy Đặng Mỹ Linh chỉ vào Dương Chấn, vẻ mặt Đặng Đức Hoa ngây ngốc.

Ông ta còn tự mình biết mình, nếu như không phải Miêu Chấn Vũ, Hàn Khiếu Thiên sẽ chả nhìn ông ta lấy một cái đâu.

Nhưng Dương Chấn, lại là ân nhân cứu mạng của Hàn Khiếu Thiên.

“Ba, thằng nhóc này chỉ là một thằng ở rể thôi, sao cậu ta có thể cứu bác Hàn được chứ? Có thể, người cứu bác Hàn là người khác, thằng nhóc này mạo danh đó thì sao?”

Đặng Dương không có nhận ra sắc mặt của ba mình đã trở nên rất khó coi rồi, còn luyên thuyên không ngừng mà nói: “Thằng nhóc này cực kỳ hống hách, không chỉ đánh Mỹ Linh, mà còn kêu người đánh con nữa!”

“Ông Hàn, ông đừng có bị anh ta gạt! Chắc chắn là như ba cháu nói đó, người khác đã cứu ông, tên này biết thân phận ông bất phàm, mới cố ý mạo danh ân nhân cứu ông thôi.”

Đặng Mỹ Linh liền hùa theo nói, sau đó lại nhìn sang Dương Chấn với vẻ mặt ác độc: “Không phải hồi nãy anh rất hống hách sao? Sao bây giờ lại không nói chuyện nữa?”

“Lại là người phụ nữ ngu ngốc này, có thể ngậm miệng lại được rồi đó!”

Hàn Phi Phi cũng nhận ra Đặng Mỹ Linh rồi, trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét mà nói: “Ông nội tôi có thân phận gì, há là người mà loại ngu si vô sỉ như cô có tư cách thấy sang bắt quàng làm họ với ông ấy?”

“Cô Hàn, trước đây chúng ta có thể là có chút hiểu lầm, đều là….”

Đặng Mỹ Linh vừa định giải thích, thì bị Hàn Phi Phi ngắt lời một cách vô tình: “Im miệng! Nếu như cô còn dám nói thêm một câu thì từ nay về sau, Châu Thành sẽ không còn nhà họ Đặng nữa!”

Hàn Phi Phi trông chỉ có khoảng 20 tuổi, nhưng khí thế trên người lại rất đủ đầy, lúc này quát một tiếng, liền khiến Đặng Mỹ Linh toàn thân run lên, những lời chưa nói ra được, đều nín lại.

“Thứ khốn, còn không mau xin lỗi cô Hàn đi!”

Khuôn mặt Đặng Đức Hoa toàn là sự tức giận, mới xây dựng được một chút xíu mối quan hệ với Hàn Khiếu Thiên, bây giờ lại bị Đặng tên ngốc, xin cô tha thứ cho tôi!”

Đặng Mỹ Linh hoảng sợ vội vàng xin lỗi cầu xin.

Hàn Phi Phi lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó lại nhìn sang Đặng Đức Hoa, nhàn nhạt mở miệng nói: “Gia chủ Đặng, tôi đến Châu Thành không tới hai ngày, gặp được cháu ông hai lần, mỗi một lần, biểu hiện của cô ta đều khiến người ta vô cùng phản cảm, nói chuyện không hề khách sáo, ta đã không biết chết đi bao nhiêu lần rồi.”

Hàn Phi Phi nói chuyện không một chút lưu tình, nói Đặng Mỹ Linh không một chỗ nào tốt.

Trên đầu Đặng Đức Hoa toàn là mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Vâng, cô chủ Hàn dạy dỗ rất phải, đợi về rồi tôi nhất định sẽ quản giáo thật tốt!”

Từ đầu đến cuối, Hàn Khiếu Thiên không nói câu nào, hiển nhiên là đã ngầm cho phép hành động của lúc này đều rùng mình sợ hãi, không ai dám phát ra một tiếng động nào.

Một đám lão đại Châu Thành như Trần Hưng Hải, lúc này đều đứng ở một bên quan sát với vẻ mặt căng thẳng.

“Anh Dương, đây là con gái anh sao? Thật xinh quá, giống như một búp bê sứ vậy.”

Hồi nãy còn bá đạo ngất trời, Hàn Phi Phi bây giờ như biến thành một người khác, rất là nhiệt tình mà tiến vô cùng hiếu kỳ về Hàn Phi Phi, chớp chớp đôi mắt to to lanh lợi, nhìn Hàn Phi Phi, đột nhiên nói: “Chào chị gái, em tên Tiếu Tiếu, chị cũng rất là đẹp!”

Nghe thấy Tiếu Tiếu gọi mình là chị gái, vẻ mặt Hàn Phi Phi kinh ngạc, sau đó trên mặt nở ra một nụ cười xán lạn: “Chào Tiếu Tiếu, em thật dễ thương!”

“Tiểu Dương, hôm nay là hôn lễ của họ hàng nhà cậu Dương Chấn hỏi.

“Chào gia chủ Hàn, tôi là ông ngoại của Dương Chấn, Chu Lương Sơn, hôm nay là ngày đại hỉ của cháu trưởng của tôi.”

Không đợi Dương Chấn mở miệng nói, ông cụ Chu đã đi tới, trên mặt nở đầy nụ cười: “Dương Chấn, đừng để gia chủ Hàn đứng mãi nữa, mau mời ông ấy ngồi đi!”

Nhìn thấy vẻ mặt ông cụ Chu, khuôn mặt Dương Chấn lạnh lẽo, nhưng bất luận thế nào, ông lúc Dương Chấn chuẩn bị đưa Hàn Khiếu Thiên đến phía trước ngồi thì Tần Yên đột nhiên mỉa mai: “Ông ngoại, trước đây ông chưa từng thừa nhận anh ấy là cháu rể ngoại của ông mà, bây giờ thấy anh ấy có quan hệ với đại nhân vật, liền thừa nhận rồi sao?”

Nụ cười trên mặt ông cụ Chu lập tức khựng lại, nhưng ngặt nỗi có Hàn Khiếu Thiên ở đây, cũng không tiện phát cáu, Ngồi xuống!”

“Ông ngoại, không phải cháu muốn làm loạn, mà là ông làm không đúng!” Tần Yên hoàn toàn không do dự mà nói.

Trong lòng cô ta đã kìm nén một cục tức từ lâu rồi, đặc biệt là lúc nãy Trần Hưng Hải và Mục Đông Phong đưa người xuất hiện, người nhà họ Chu đều có vẻ mặt gì, cô ta vô cùng rõ.

Bây giờ lại muốn nhờ thế của Dương Chấn, mà muốn làm quen với Hàn Khiếu Thiên.

Nếu náy cả đời.

“Im miệng!”

Ông cụ Chu quát.

“Ông ngoại! Cháu cho rằng Tiểu Yên nói không sai! Không phải bọn cũng đứng ra, khoé mắt đỏ hoe, trong hốc mắt còn có nước mắt đang chực trào, nắm chặt lấy tay của Dương Chấn nói: “Dương Chấn cho ông lá trà trị giá hơn chục tỷ, ông chả thèm nhìn lấy một cái, mà đã nói là đồ giả rồi, lúc đó, ông có biết anh ấy là cháu rể ngoại của ông không?”

“Hồi nãy, anh ấy bị các đại hào môn Châu Thành vây lại, ông không những hãm hại, muốn rũ bỏ mối quan hệ với anh ấy, lúc đó, ông có biết anh ấy là cháu rể ngoại của ông không?”

“Bây giờ, có nhân vật có bối cảnh lớn hơn xuất hiện vì anh ấy, ông mới biết, anh ấy là cháu rể ngoại của ông sao?”

“Dựa vào cái gì?”

Tần Nhã càng nói, cảm xúc càng kích động, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, nói đến cuối cùng, cô không nhẫn nhịn được nữa, Chu nhìn Tần Nhã với vẻ mặt sững sờ, sắc mặt vô cùng tái mét.

Hàn Khiếu Thiên có chút bất ngờ mà nhìn cảnh này, ông ta chỉ phái người điều tra xem Dương Chấn ở đâu, muốn đích thân đến cảm ơn, chứ không rõ Dương Chấn có thân phận gì.

Trong lòng Dương Chấn toàn là sự cảm động, nắm chặt lấy tay Tần Nhã.

“Tiểu Nhã, ông ngoại cháu không có ý đó đâu…..”

Lúc này Chu Ngọc Kiệt có cậu nữa, cậu của cháu!”

“Nhiều năm như vậy, bọn cháu giúp đỡ nhà cậu bao nhiêu? Còn cậu thì sao? Lại đối xử với bọn cháu như thế nào? Thậm chí ngay cả chuyện mẹ cháu ra tiền giúp các người xây dựng biệt thự, cũng không chịu thừa nhận nữa!”

Tần Nhã giống như là đang phát tiết sự phẫn nộ trong lòng, sau đó lại nhìn sang Chu Ngọc Dung: “Còn dì nữa, dì út của cháu! mượn tiền, nhưng bây giờ thì sao? Lại phủ nhận chuyện này.”

“Đáng ghét nhất là gì! Đứa em họ mà chị từng yêu thương nhất!”

Vẻ mặt Tần Nhã phẫn nộ mà nhìn sang Đặng Mỹ Linh: “Nhiều năm như vậy, chị đối xử với em thế nào? Bây giờ em lại đối xử với chị thế nào? Vậy mà lại vì để trèo vào hào môn mà chính tay tặng chị cho người đàn ông khác làm nhục, nếu em huỷ hoại rồi!”

“Các người nói cho tôi biết đi, các người xứng làm họ hàng của bọn tôi không?”

Tần Nhã phát tiết hết sức, lớn tiếng khóc mà nói.

Đây là lần đầu tiên Tần Nhã phát tiết dữ dội như vậy.

Người nhà họ Chu, đều im lặng không nói gì, những người khách đến dự, cũng nhìn đám người nhà họ Chu với vẻ mặt khinh miệt.

“Ông xã, chúng ta đi!”

Phát tiết xong, Tần Nhã lau nước mắt, kéo theo Dương Chấn đi, không chút lưu luyến gì.