Chàng Rể Chiến Thần

Chương 242




Sự xuất hiện của Hàn Khiếu Thiên, khiến cho hiện trường được một phen sôi sục.

Với thân phận của ông ta, ngoại trừ loại gia chủ của hào môn hàng đầu như Mục Đông Phong và Trần Hưng Hải ra, thì những người có mặt còn lại vẫn chưa có tư cách tiếp xúc với cấp bậc như ông ta.

“Lão già đó là ai? Vậy mà lại khiến Mục Đông Phong kinh hoảng lúng túng như vậy?”

“Mục Đông Phong là gia chủ của hào môn thành phố, có thể khiến ông ta sợ hãi như vậy, thân phận của lão già này, chí ít phải là gia chủ của hào môn ‘tam tộc chân vạc’.”

“Hồi nãy Mục Đông Phong kêu ông ta là gia chủ Hàn, mà trong ba đại gia tộc hào môn hàng đầu của thành phố, chỉ có một nhà họ Hàn! Không lẽ, ông ta chính là Hàn Khiếu Thiên?”

….

Tuy có rất ít người được gặp qua Hàn Khiếu Thiên, nhưng từ thái độ và cách xưng hô của Mục Đông Phong đối với ông ta, đã có người đoán được thân phận của Hàn Khiếu Thiên rồi.

Mục Đông Phong vội vàng chạy bước nhỏ đến bên cạnh Hàn Khiếu Thiên, vẻ mặt toàn là nụ cười nịnh: “Gia chủ Hàn, sao ngài lại đến đây?”

Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên hờ hững mà nhìn ông ta: “Nếu tôi không tới, thì ông có phải sẽ giết người ở giữa bàn dân thiên hạ không hả?”

“Gia chủ Hàn, tôi tuyệt đối không dám, hồi nãy chỉ là hù doạ tên phế vật đó thôi.”

Nội tâm Mục Đông Phong vô cùng hoảng loạn, Hàn Khiếu Thiên là ai, ông ta rõ hơn ai hết.

Có một số chuyện có thể làm, nhưng có một số chuyện, tuyệt đối không thể làm, ví dụ như chuyện trái pháp luật, đó chính là giới hạn của Hàn Khiếu Thiên.

Hồi nãy, thủ hạ của ông ta lấy súng ra trước mắt mọi người, chỉ e đã khiến Hàn Khiếu Thiên vô cùng phẫn nộ rồi.

“Phế vật?”

Hàn Khiếu Thiên đột nhiên bạo nộ mà nói: “Chính là thằng phế vật mà ông nói, nếu như không có cậu ta thì tôi đã chết rồi! Mục Đông Phong, ông ngay cả ân nhân cứu mạng của tôi mà cũng muốn giết, ai cho ông cái gan chó này vậy?”

Hàn Khiếu Thiên lúc này, phẫn nộ đến cực điểm, đôi mắt trợn tròn, tức giận gào lên với Mục Đông Phong.

Mà câu nói này của ông ta, khiến Mục Đông Phong lập tức ngây người tại chỗ.

Hàn Khiếu Thiên chính là một người có ân tất báo, Dương Chấn lại cứu mạng của ông ta, chỉ dựa vào chuyện này thôi, Hàn Khiếu Thiên cũng sẽ tuyệt đối không bạc đãi Dương Chấn.

“Sau này, nhà họ Mục và nhà họ Hàn tôi, không còn bất cứ liên quan nào nữa!” Hàn Khiếu Thiên bày tỏ thái độ.

Lời này vừa thốt ra, Mục Đông Phong lập tức đơ người, vẻ mặt toàn là sự kinh sợ.

Nhà họ Mục dựa dẫm nhà họ Hàn lâu như vậy, nếm được không ít mật ngọt, cũng đắc tội không ít người.

Một khi những thế lực mà mình đắc tội qua biết Hàn Khiếu Thiên vứt bỏ nhà họ Mục, thì nhà họ Mục sẽ gặp rắc rối rất lớn.

“Phịch!”

Mục Đông Phong trực tiếp quỳ xuống dưới chân Hàn Khiếu Thiên, vẻ mặt sợ hãi mà cầu xin: “Gia chủ Hàn, tôi biết sai rồi, sẽ không dám nữa đâu, cầu xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa!”

“Nếu đã sai rồi, thì phải trả giá, chuyện này coi như là cho ông một bài học, nếu Hàn mà làm xằng làm bậy bên ngoài, thì tôi bảo đảm, sẽ khiến nhà họ Mục biến mất!”

Vẻ Phong, tôi là người thế nào, ông rất rõ!”

Nghe vậy, vẻ mặt Mục Đông Phong như đống tro tàn.

Những gia chủ hào môn Châu Thành mà Trần Hưng Hải đưa tới, lúc này nội tâm hoảng sợ đến cực điểm.

Ngay cả nhà họ Mục có bề dày sâu đậm, cũng bị nhà họ Hàn vứt bỏ, thì những gia tộc nhỏ ở Châu Thành bọn họ, Hàn Khiếu Thiên sẽ xử trí thế nào chứ?

Lúc này, người có nội Mục Đông Phong, hay là những gia chủ hào môn Châu Thành kia, đều là do ông ta kêu tới, liên thủ đối phó Lạc Khải và Tô Thanh Sơn.

“Anh Dương, còn nhớ lời tôi đã nói không? Chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Lúc này, cô thiếu nữ bên cạnh Hàn Khiếu Thiên, mỉm cười hi hi mà nhìn Dương Chấn.

Vẻ mặt Dương Chấn cười khổ, thiếu nữ này chính là Hàn Phi Phi, chiều hôm qua mới gặp quen biết mình, chỉ là lúc đó anh vô cùng chắc chắn, hai người là lần đầu tiên gặp nhau.

Bây giờ nhìn thấy cô ta cùng xuất hiện với Hàn Khiếu Thiên, anh mới hiểu ra là chuyện gì.

Hàn Khiếu Thiên, chính là lão già mà hôm qua anh cứu bên đường, không ngờ, lão già này lại chính là gia chủ nhà họ Hàn ở thành phố.

Không chỉ Dương Chấn nhận ra Hàn Phi Phi, mà Tần Nhã sau lưng Đặng Dương nữa.

Hôm qua lúc ở phòng triển lãm, Đặng Mỹ Linh và Trần Anh Hào, bị Hàn Phi Phi đuổi ra ngoài trước mặt mọi người.

Lúc này, Hàn Phi Phi xưng hô thân mật với Dương Chấn, có thể nhìn ra, thiếu nữ này, vô cùng thân thiện với Dương Chấn.

“Ân nhân, cuối cùng cũng cho tôi gặp được cậu rồi!”

Hàn Khiếu Thiên vô cùng cảm kích mà đi đến trước mặt Dương Chấn, trong ánh Chấn là được rồi, đừng kêu ân nhân.” Dương Chấn mỉm cười nói.

“Ha ha, được!”

Hàn Khiếu Thiên cười lớn nói, càng nhìn Dương Chấn thì càng thích.

Hôm qua bệnh tim của ông ta đột ngột tái phát ngã xuống đất, nhiều người vây tới xem như vậy, nhưng không có một người cứu giúp, chính vào lúc ông ta cảm thấy tuyệt vọng không ai giúp đỡ thì Dương Chấn đã xuất hiện.

Tuy chỉ là dùng thuốc của ông mạng của ông ta.

Ông ta không sợ chết, nhưng không muốn chết một cách kiếp nhược như vậy.

Cho nên vô cùng cảm ơn đến Dương Chấn, ngay sau đó liền sắp xếp người điều tra xem là ai đã cứu mình.

Vốn dĩ hôm qua đã tra ra Dương Chấn rồi, nhưng gặp lại lão chiến hữu, uống say rồi, liền dây dưa đến hôm nay mới đích thân đến thăm.

“Tiểu Dương, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“27!”

“Thấy cậu thấy cháu gái của tôi thế nào?”

“Ông nội!!!”

Hàn Khiếu Thiên vừa gặp Dương Chấn, liền vô cùng thích, vậy mà lại muốn tác hợp cho Dương Chấn và Hàn Phi Phi.

Vẻ mặt Hàn Phi Phi toàn là sự ngại ngùng tức giận: “Ông nội, anh ta đã kết hôn rồi, vị này chính là vợ của anh ta đó!”

Hôm qua ở buổi triển lãm, Hàn lần.

“Hả?”

Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên ngại ngùng, vội vàng nhìn sang Tần Nhã nói: “Cô gái, thật xin lỗi! bộ dạng cười đùa nói chuyện của Dương Chấn và Hàn Khiếu Thiên, sắc mặt của người nhà họ Chu, càng lúc càng khó coi.

Nếu như trước đây thái độ của bọn họ đối với Dương Chấn tốt một chút, thì bây giờ có lý do để tiếp xúc với gia chủ hào môn hàng đầu của Thành phố rồi.

“Đặng Dương, đây là bác Hàn của con, còn không mau qua chào!”

Trong lòng Đặng Đức Hoa thầm tức giận, ta là cùng Hàn Khiếu Thiên đến sao?

Vậy mà còn phải đợi ông ta mở miệng kêu, mới biết qua đây.

“Chào bác Hàn!”

Đặng Dương lon ton chạy tới, vẻ mặt đều là sự kích động.

“Gia chủ Hàn, đây là con trai tôi, Đặng Dương, trước mắt thì tôi đã giao tập đoàn Đặng Hoà cho nó quản lý rồi.”

Đặng Đức Hoa cười nói.

Thấy Đặng Đức hoa chủ động giới thiệu con trai mình cho Hàn Khiếu Thiên, trong lòng rõ con người của Hàn Khiếu Thiên, cho dù là bản thân Miêu Chấn Vũ, quen biết với Hàn Khiếu Thiên lâu như vậy, đều chưa từng chủ động xây dựng mối quan hệ với ông ta.

Nếu không, thì với thân phận và địa vị của Hàn Khiếu Thiên, một câu nói, liền có thể khiến nhà họ Miêu trở thành gia tộc hàng đầu của Châu Thành, cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy, vẫn mãi là Dương một cái, không mặn không nhạt mà nói: “Chào!”

Chỉ nói một chữ, liền chả thèm quan tâm đến Đặng Dương nữa.

Hàn Khiếu Thiên và Miêu Chấn Vũ là chiến hữu, có giao tình sâu đậm, nhưng với Đặng Đức Hoa lại không có mấy quan hệ này, chứ càng đừng nói là con trai của Đặng Đức Hoa.

“Ông nội!”

Lúc này, Đặng Mỹ Linh cũng đi tới.

“Mỹ Linh, mau gọi ông Hàn đi!”

Đặng Đức Hoa vội vàng nói.

“Chào ông còn đáp lại Đặng Dương một chữ “chào”, bây giờ thì chả nhìn Đặng Mỹ Linh lấy một cái, trên mặt rõ ràng có chút tức giận.

“Hàn gia chủ, nó là cháu gái của tôi….”

Đặng Đức Hoa vẫn còn chưa ý thức ra được sắc mặt tức giận của Hàn Khiếu Thiên, tiếp tục giới thiệu Đặng Mỹ Linh, Miêu Chấn Vũ vội vàng nói: “Lão Đặng, đừng nói mấy cái vô dụng này nữa!”

Miêu Chấn Vũ nói xong, đến lúc này, Đặng Đức Hoa mới ý thức ra sự không vui ở trên mặt của Hàn Khiếu Thiên, vội vàng ngậm miệng lại.

“Mỹ Linh, cháu bị sao vậy?”

Hồi nãy Đặng Mỹ Linh nói chuyện cứ bị ngọng nghịu, Đặng Đức Hoa lúc này mới phát hiện, miệng và mặt của Đặng Mỹ Linh đều sưng lên rồi, lập tức tức giận: “Ai ăn gan hùm mật gấu? Ngay cả cháu gái của Đặng Đức Hoa ta cũng chỉ vào Dương Chấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, chính là tên khốn này đó!”