Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1156: Xin cậu nghĩ lại




Lúc này Long Chiến cực kỳ suy yếu, sắc mặt trắng bệch, khí thế võ thuật cũng hoàn toàn biến mất.

Rõ ràng tu vi của lão ta đã bị phế bỏ!

Long Đằng cũng sợ ngây người. Lão ta biết Long Chiến là một trong năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long. Đối với bất kỳ Hoàng tộc nào, cao thủ Thần Cảnh đều rất quan trọng.

Bây giờ Long Chiến bị phế bỏ, có thể tưởng tượng Hoàng tộc họ Long tổn thất lớn tới mức nào.

Cũng có thể nghĩ tới Long Hoàng sẽ nổi giận cỡ nào khi biết được chuyện này.

Long Thiên Vũ nhìn chằm chằm Dương Thanh, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Không phải Dương Thanh thật sự muốn phế bỏ tu vi của Long Chiến, mà là tức giận vì Long Chiến đánh lén Mã Siêu nên mới ra tay mạnh như vậy.

“Cậu nhất định phải bồi thường cho Hoàng tộc họ Long chúng tôi!”

Long Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Điện hạ!”

Long Chiến cố bò dậy định ngăn cản Long Thiên Vũ đang tục nhằm vào Dương Thanh.

“Kẻ thua cuộc cũng dám đòi anh Thanh bồi thường hả?”

Mã Siêu lạnh lùng lên tiếng.

Long Đằng cũng cuống quýt đứng dậy khuyên nhủ: “Mong điện hạ và cậu Thanh bớt giận! Nếu Long Chiến đã muốn hi sinh chính mình để kết thúc chuyện này, mọi người nhường nhau một chút được không?”

“Cút!”

Long Thiên vũ quát ầm lên, nhìn chằm chặp Dương Thanh, dữ tợn nói: “Ranh con, có giỏi thì mày giết tao đi, nếu không tao sẽ khiến mày phải hối hận vì được sinh ra!”

“Loại người như mày không có tư cách khiêu khích uy quyền của Hoàng tộc họ Long!”

Ánh mắt Dương Thanh lạnh hẳn xuống, híp mắt nói: “Anh đang muốn đấu với tôi đến chết mới thôi sao?”

“Mày nghĩ với những chuyện mày đã làm hôm nay, quan hệ của mày và Hoàng tộc họ Long còn có thể hòa giải được chắc?”, Long Thiên Vũ hỏi ngược lại.

“Kẻ thua cuộc mà cũng ngông cuồng gớm nhỉ?”

Mã Siêu mỉa mai nói, ý chí chiến đấu sôi trào: “Cuộc chiến vừa rồi vẫn chưa kết thúc, chúng ta tiếp tục!”

“Điện hạ!”

Long Chiến lại ngăn cản, vẻ mặt không cam lòng.

Hiện giờ lão ta đã xác định Dương Thanh chính là Tướng quân của biên giới phía Bắc, nếu không sao có thể một chưởng phế bỏ tu vi của lão ta?

Dù Dương Thanh không ra tay, với tình hình cuộc chiến giữa Long Thiên Vũ và Mã Siêu vừa rồi có thể nhìn ra được, nếu hai người còn đấu tiếp, người chết cuối cùng chắc chắn sẽ là Long Thiên Vũ.

Lúc này Long Thiên Vũ chỉ đang không cam lòng tin rằng có cao thủ trẻ hơn mình, thiên phú võ thuật xuất sắc hơn mình.

“Ông câm miệng lại đi!”

Nào ngờ Long Thiên Vũ lại gào lên với Long Chiến.

“Vừa nãy nếu không vì ông, tôi đã giết được thằng nhãi kia rồi. Tại ông làm hỏng chuyện tốt của tôi”.

Long Thiên Vũ không hề biết ơn Long Chiến cứu mạng mình, lại còn ngnag ngược: “Tốt nhất ông hãy nhìn rõ thân phận của mình. Dù ông được Long Hoàng ban cho họ Long nhưng vẫn không phải máu mủ của Hoàng tộc họ Long bọn tôi”.

“Còn tôi là cháu đích tôn của Long Hoàng, tương lai Hoàng vị chỉ có thể thuộc về tôi!”

“Ông có tư cách quản tôi làm việc sao?”

Long Chiến ngơ ngác nói: “Điện hạ, cậu…”

Lão ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Long Thiên Vũ quá vô tình.

Cuối cùng lời nói đến miệng lại biến thành tiếng thở dài.

Lão ta tự giễu nghĩ, mình vốn chịu ơn của Long Hoàng nên sẵn sàng liều mạng bảo vệ Long Thiên Vũ.

Nào ngờ hắn ta lại chẳng coi sự hi sinh của lão ta ra gì.

Lão ta đã làm hết những gì có thể, hiện giờ đã bị phế bỏ, sau này có muốn làm việc cho Hoàng tộc họ Long cũng bất lực.

“Đúng là một kẻ súc sinh máu lạnh. Nếu không nhờ ông ta cứu, anh thật sự tưởng có thể giết được tôi sao?”

Mã Siêu giận dữ lạnh giọng chất vấn.

“Mày đã muốn chết, tao sẽ cho mày toại nguyện!”

Long Thiên Vũ nổi điên, lấy một bình sứ màu trắng nuốt chửng viên thuốc nồng nặc mùi thuốc trong đó.

Dương Thanh lập tức nhíu mày, bởi vì anh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khϊế͙p͙ từ viên thuốc ấy.

Anh dám chắc sau khi uống viên thuốc này, thực lực của Long Thiên Vũ sẽ tăng vọt.

Anh biết rất nhiều thế lực lớn đều có một vài thủ đoạn có thể tăng cường sức chiến đấu chỉ trong nháy mắt, giống như cổ độc của Miêu Thành.

Mà Long Thiên Vũ đang mượn thuốc tăng sức chiến đấu.

“Đừng mà điện hạ!”

Đương Long Chiến trông thấy Long Thiên Vũ lấy thuốc ra bèn vội vàng can ngăn.

Nhưng lão ta không thể ngăn được. Long Thiên Vũ không chút do dự nuốt chửng viên thuốc kia.

Ầm!

Đột nhiên, một luồng khí thế mạnh bạo toát ra từ người Long Thiên Vũ phóng thẳng lên trời.

Long Thiên Vũ vừa mới bước vào Thần Cảnh sơ kỳ nhưng giờ đây đã đạt đến Thần Cảnh trung kỳ.

Mặc dù chỉ tăng lên một cảnh giới nhỏ nhưng sau khi đạt đến Thần Cảnh, mỗi một lần đột phá đều cực kỳ khó khăn.

Huống hồ, trước đó Long Thiên Vũ đã dùng bí pháp của Hoàng tộc họ Long cưỡng ép đột phá, vốn là căn cơ không ổn định. Bây giờ hắn ta lại dùng thuốc cưỡng ép tăng thực lực, đúng là tự tìm đường chết.

Làn da của Long Thiên Vũ đỏ bừng lên, mạch máu trong cánh tay nổ tung, thậm chí còn rỉ máu.

Sau khi uống thuốc mấy chục giây, cả người Long Thiên Vũ như tắm trong máu.

Mọi người xung quanh đều kinh hãi. Những người bình thường của nhà họ Long không chỉ kinh ngạc mà còn sợ hãi.

Khí thế trên người Long Thiên Vũ quá mạnh mẽ, như muốn đè bẹp bọn họ dưới đất.

Những người nhà họ Long chưa đạt đến Vương Cảnh sơ kỳ còn không thể đứng vững, hai chân mềm nhũn ngã nhào ra đất.

Trên bầu trời nhà họ Long tràn ngập một luồng sức mạnh khủng bố, sát khí càn quét bốn phương tám hướng.

Dương Thanh nhíu chặt chân mày. Long Thiên Vũ đúng là gan to bằng trời. Hiện giờ tình hình của Long Thiên Vũ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ lập tức mất mạng.

“Cút ra đây đấu một trận đi!”

Long Thiên Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt lướt qua Mã Siêu nhìn chằm chằm Dương Thanh.

“Muốn đánh với anh Thanh thì phải đánh bại tôi đã!”

Mã Siêu gào lên, lập tức xông tới.

Dương Thanh cũng không ngăn cản. Lúc này Long Thiên Vũ rất mạnh, nhưng vẫn chưa tới mức có thể dễ dàng tiêu diệt Mã Siêu.

“Cậu Thanh mau ngăn họ lại đi!”

Long Đằng hốt hoảng vội vàng cầu khẩn.

Long Chiến đã bị phế bỏ tu vi, nếu Long Thiên Vũ cũng gặp nạn ở nhà họ Long thì thật sự xảy ra chuyện lớn rồi. Hoàng tộc họ Long sẽ không bỏ qua cho nhà họ Long.

Sắc mặt Long Chiến cũng trắng bệch, run rẩy đi tới trước mặt Dương Thanh, nặng nề quỳ rạp xuống.

“Ông có ý gì?”

Dương Thanh cau mày hỏi.

“Tôi biết bây giờ xin cậu tha cho điện hạ rất quá đáng nhưng tôi hi vọng cậu có thể tha cho điện hạ một mạng”.

Long Chiến đỏ mắt nói: “Dù sao cậu ấy cũng là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ chọc giận Long Hoàng. Khi đó Yến Đô sẽ gặp họa lớn”.

“Xin cậu Thanh nghĩ lại!”