Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1155: Chúng ta về thôi




“Sao lại như vậy?”

Giờ phút này, dù là Long Chiến cũng phải khϊế͙p͙ sợ nhìn Long Thiên Vũ.

Lão ta là cao thủ Thần Cảnh, đương nhiên có thể cảm giác được không phải Long Thiên Vũ sử dụng bí pháp nâng cao sức chiến đấu, mà là thật sự đột phá Thần Cảnh.

“Thần Cảnh!”

Long Đằng cũng trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Hoàng tộc họ Long thật sự có bí pháp có thể tăng vọt thực lực như vậy sao?”

Dương Thanh lại bình tĩnh nói: “Không phải anh ta cưỡng ép nâng cao thực lực mà là thật sự đột phá Thần Cảnh”.

“Cái gì?”

Long Đằng sợ ngây người.

Lão ta cứ tưởng Long Thiên Vũ chỉ cưỡng ép tăng sức chiến đấu, không ngờ có người có thể nhảy vọt từ Vương Cảnh đỉnh phong lên Thần Cảnh.

Lúc này, hai mắt Long Thiên Vũ đỏ ngầu. Toàn bộ nhà họ Long như đang bị thần uy của hắn ta chèn ép.

Rất nhiều người có thực lực yếu của nhà họ Long bị thần uy mạnh mẽ này khiến toàn thân không ngừng run rẩy.

“Bây giờ chịu thua, cậu vẫn còn cơ hội sống!”

Long Thiên Vũ tựa như một vị thần ngạo nghễ nhìn Mã Siêu.

Từ đầu đến cuối, hắn ta chưa từng coi Mã Siêu là đối thủ.

Mã Siêu kiệt ngạo cười lạnh: “Trong từ điển của tôi không có chữ chịu thua!”

Dứt lời, anh ta lập tức xông tới chỗ Long Thiên Vũ.

“Không biết tự lượng sức mình! Chết đi!”

Long Thiên Vũ nói xong liền tung nắm đấm.

Không gian bị chấn động, một luồng sức mạnh khủng bố bộc phát từ cánh tay hắn ta.

“Bịch!”

Mã Siêu bị đánh trúng, cơ thể như con diều đứt dây bay ra xa mười mấy mét.

“Phụt!”

Mã Siêu cũng không kìm được phun ra một ngụm máu.

“Chuyện này…”

Long Đằng cảm thấy trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Lão ta tin tưởng chỉ cần Long Thiên Vũ đánh thêm một đòn, Mã Siêu nhất định mất mạng.

Nhưng lão ta khó hiểu khi thấy Dương Thanh vẫn chưa có ý định ra tay, chỉ có ánh mắt trở nên hung tàn hơn.

“Khụ khụ…”

Mã Siêu bò lồm cồm dậy, lau vết máu ở khóe miệng, cười khổ nói: “Không ngờ vẫn phải phá giải phong ấn thực lực. Mình thật sự không muốn phá giải chút nào!”

Anh ta bỗng nhiên nhắm mắt lại, trong cơ thể dần tràn ra một luồng khí thế khủng bố.

“Ồ?”

Long Thiên Vũ nhíu mày, đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi trên người Mã Siêu, trong mắt hiện lên sát khí: “Đứng trước thực lực tuyệt đối, bí pháp gì cũng vô dụng!”

“Vậy sao?”

Ngay sau đó, một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn ta.

Chính là Mã Siêu vốn đang đứng cách xa mười mấy mét.

Long Thiên Vũ giật nảy mình, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Tốc độ vừa rồi của Mã Siêu rõ ràng là di chuyển tức thời. Dù là hắn ta cũng không chắc mình có thể nhanh như vậy.

“Giả thần giả quỷ!”

Long Thiên Vũ cố giả bộ bình tĩnh.

“Bịch!”

Ngay khi hắn ta vừa dứt lời, Mã Siêu đã xuất hiện ngay trước mặt đấm bay hắn ta.

“Trời ạ!”

“Lại có thêm một cao thủ Thần Cảnh sao?”

Lần này, dù là cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng phải khϊế͙p͙ sợ.

Long Thiên Vũ có thể bất ngờ đột phá Thần Cảnh đã vượt xa dự đoán của bọn họ. Thế nhưng Mã Siêu còn trẻ hơn Long Thiên Vũ rất nhiều cũng là cao thủ Thần Cảnh sao?

“Bịch bịch bịch!”

Mã Siêu không cho bọn họ cơ hội phản ứng, mỗi lần di chuyển đều xuất hiện trước mặt Long Thiên Vũ.

Long Thiên Vũ lại không thể tránh né, liên tiếp bị Mã Siêu đánh trúng.

Người của Hoàng tộc họ Long và nhà họ Long đều trợn mắt há hốc mồm.

“Cậu Thanh, nếu cứ tiếp tục thế này sợ là rất khó giải quyết, hay là dừng lại, coi như bọn họ hòa nhau?”

Long Chiến bỗng lên tiếng.

Sau khi đoán được thân phận của Dương Thanh, thái độ của Long Chiến đã cung kính hơn rất nhiều.

Dương Thanh cười châm chọc: “Ông có thể quyết định thay Hoàng tộc họ Long sao?”

Sắc mặt Long Chiến lập tức cứng đờ. Vừa rồi Long Thiên Vũ không thèm nể mặt lão ta, nhất quyết đòi đấu với Mã Siêu.

Hiện tại nếu lão ta yêu cầu ngừng chiến, chỉ sợ Long Thiên Vũ sẽ không chịu.

“Vậy thì nếu lát nữa xảy ra chuyện gì không may, mong cậu Thanh có thể tha thứ!”

Long Chiến về chỗ quan sát Long Thiên Vũ.

Dương Thanh lập tức cau mày, Long Chiến có ý gì?

Không may?

Sẽ xảy ra chuyện gì không may?

Trong lúc Dương Thanh còn đang suy đoán Long Chiến nói vậy có ý gì thì lão ta đã đột nhiên biến mất.

Đến khi Dương Thanh lấy lại tinh thần, Long Chiến đã tung chưởng ra.

“Bịch!”

Mã Siêu đang điên cuồng đối phó Long Thiên Vũ vốn không hề cảnh giác, cũng không ngờ sẽ có người đánh lén.

Long Chiến tung chưởng đánh bay Mã Siêu.

“Đáng chết!”

Dương Thanh vẫn đang lặng lẽ theo dõi thấy Mã Siêu bị Long Chiến đánh lén lập tức nổi giận.

Cả người anh biến mất ngay tại chỗ.

“Cậu Thanh!”

Long Đằng hốt hoảng hô lên định thuyết phục Dương Thanh nương tay.

“Bịch!”

Dương Thanh xuất hiện đánh vào ngực Long Chiến.

Long Chiến không có sức phản kháng, giống như bị một chiếc xe tải nặng mấy chục tấn xe tải tông vào.

Vậy mà khi bị Dương Thanh một chưởng đánh bay, Long Chiến vẫn mặt dày cầu xin: “Xin cậu Thanh tha cho điện hạ một con đường sống!”

Long Thiên Vũ sững sờ, không ngờ mình đã đột phá đến Thần Cảnh mà vẫn bị Mã Siêu đánh tơi tả.

Càng không ngờ Long Chiến sẽ đánh lén Mã Siêu để cứu mình, lại càng không ngờ Dương Thanh mạnh tới vậy. Cao thủ như Long Chiến vẫn không chịu nổi một đòn của anh.

“Anh Thanh nương tay!”

Mã Siêu lên tiếng nhưng đã muộn, Dương Thanh đã đánh vào ngực Long Chiến một chưởng, khiến lão ta bị thương nặng, tu vi lập tức bị phế bỏ.

Lúc này Dương Thanh cũng sững sờ. Vừa rồi anh chỉ chú ý đến Mã Siêu, không hề nghĩ tới Long Chiến sẽ đánh lén.

Vậy nên khi nhìn thấy cảnh tượng đó, anh nổi giận không kìm được ra tay tàn nhẫn với lão ta.

Nhưng lúc đánh trúng ngực Long Chiến, anh mới ý thức được lão ta không thật sự muốn đánh lén Mã Siêu, mà là muốn dùng cách này để kết thúc trận đấu.

Bởi vì Long Chiến không hề có ý trốn tránh, ngược lại còn giơ ngực cho Dương Thanh đánh. Nếu không nhờ anh kịp thời đổi hướng đánh lệch tay, Long Chiến đã chết rồi.

“Anh Thanh, ông ta không dùng sức”.

Mã Siêu đi tới bên cạnh Dương Thanh, trầm giọng nói.

Dương Thanh không nói chuyện, đương nhiên anh biết Long Chiến không dùng sức, cũng biết mục đích của lão ta.

“Ông Chiến!”

Bấy giờ Long Thiên Vũ cũng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới chỗ Long Chiến. Nhưng lão ta bị thương quá nặng, không còn sức lực đứng dậy.

Lão ta chỉ nhìn Long Thiên Vũ nói: “Điện hạ, chúng ta trở về thôi!”