Chàng Rể Chiến Thần

Chương 1101: Không có ý định




Trông thấy hai mươi cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong, Quan Vương chỉ cảm thấy quá khϊế͙p͙ sợ.

Đây chính là địa vị của cao thủ Thần Cảnh sao?

Hai mươi cao thủ này ai cũng có thể làm bá chủ một phương, nhưng bây giờ lại đồng loạt tỏ lòng trung thành với một người.

Huống hồ, trong hai mươi người trước mặt còn có chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cùng cảnh giới với lão ta.

Đến tận lúc này, lão ta mới phát hiện, mình cược thắng rồi!

“Bịch!”

Quan Vương đang đứng bên cạnh bỗng quỳ một chân xuống đất. Nền đá cẩm thạch vô cùng cứng rắn lập tức vỡ nát.

“Chủ gia tộc!”

Thấy hành động của Quan Vương, đám người cầm quyền của Vương tộc họ Quan đứng xung quanh đều sợ ngây người.

Đây là chủ của Vương tộc họ Quan bọn họ, vậy mà lúc này cũng quỳ một chân xuống đất. Chẳng lẽ lão ta cũng muốn tỏ lòng trung thành với cao thủ trẻ tuổi kia sao?

Hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc đang quỳ gối cũng kinh hãi.

“Đại nhân, tôi cũng đồng ý nhận ngài làm chủ, đời này tuyệt đối không phản bội!”

Quan Vương quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng hô lên.

Lúc này, toàn bộ sảnh chính đều chìm vào yên tĩnh, mọi người ai cũng kinh ngạc tột độ.

Nhất là hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc kia, không ngờ đến cả Quan Vương cũng cam lòng đi theo cao thủ thần bí kia.

Cũng chỉ có cao thủ như vậy mới có tư cách để bọn họ đầu hàng.

“Cộp cộp cộp!”

Bỗng một tràng tiếng bước chân vang lên. Quan Vương dẫn đầu hai mươi cao thủ đều kích động hẳn lên.

Bọn họ biết người nào đang tới.

Thoáng chốc, một bóng người trẻ tuổi đi vào phòng họp.

Khi thấy Dương Thanh, hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc đều tràn đầy nghi hoặc.

Bọn họ nghĩ cao thủ vẫn chưa xuất hiện đã có thể ném con sư tử đá đến trước mặt Trịnh Càn Khôn, suýt nữa biến ông ta thành thịt nát dù sao cũng phải là một ông già bảy tám mươi tuổi mới phải.

Thế nhưng hiện giờ sao lại là một người thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi?

Bọn họ không hề tin cao thủ thần bí kia chính là người trẻ tuổi trước mắt này.

“Đại nhân, ngài tới rồi!”

Ngay khi hai mươi cao thủ của liên minh Vương tộc kia đang hoài nghi, Quan Vương đã cung kính nói.

“Đứng dậy cả đi!”

Dương Thanh khẽ gật đầu nói.

Bỗng cả sảnh lớn bị một luồng khí thế khủng bố bao phủ.

Một giây sau xảy ra cảnh tượng khiến hai mươi gã cao thủ của Liên minh Vương tộc kinh sợ.

Bọn họ cảm thấy cơ thể của mình bị một nguồn sức mạnh mềm mại nâng lên.

Bọn họ vốn còn đang nghi ngờ thân phận của Dương Thanh, lúc này đều không còn nghi ngờ gì nữa.

Một cao thủ chỉ dựa vào khí thế của mình, không cần tiếp xúc trực tiếp với bọn họ vẫn có thể kéo họ đứng dậy sao có thể là người đơn giản?

Dù trong bọn họ có rất nhiều cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng không thể làm được như vậy.

Chứng tỏ người trẻ tuổi trước mắt bọn họ chính là cao thủ thần bí lúc trước, chưa cần lộ diện đã trấn áp được họ.

“Bây giờ, tôi cho các người lựa chọn cuối cùng, hoặc là tôi thả các người đi, hoặc là các người đi theo tôi. Một khi lựa chọn đi theo tôi, kẻ nào dám phản bội sẽ bị tôi tự tay đòi mạng!”

Trong lúc đó, áp lực khủng khϊế͙p͙ đè nặng mỗi người.

Dù là Trịnh Càn Khôn có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong cũng có ý nghĩ muốn quỳ lạy.

Còn mười một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia lại càng run lẩy bẩy, toàn thân thấm ướt mồ hôi lạnh.

Giờ phút này, bọn họ bỗng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ. Nếu Dương Thanh muốn giết họ, chỉ cần một suy nghĩ là có thể khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.

“Nào, nói cho tôi biết lựa chọn của các ông đi!”

Dương Thanh đứng sừng sững ở đó như thiên thần đang được ánh sáng thần gột rửa. Anh lạnh lùng nhìn đám cao thủ hỏi.

“Bịch bịch bịch!”

Lần này, hai mươi mốt cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong và Vương Cảnh hậu kỳ bao gồm cả Quan Vương đều đồng loạt quỳ hai chân xuống đất, đến cả dũng khí nhìn thẳng vào Dương Thanh cũng không có.

“Chúng tôi thề chết đi theo cậu Thanh, đời này tuyệt đối không phản bội!”

Các cao thủ cùng hô lên, tiếng hô rung động đất trời.

Đám người Vương tộc họ Quan đang đứng cạnh quan sát đều vô thức quỳ rạp xuống.

Toàn bộ sảnh chính đều là người quỳ la liệt, ai cũng đang run rẩy.

Đây là uy thế của cao thủ Thần Cảnh, bọn họ sao có thể chống cự nổi?

“Được, bắt đầu từ hôm nay, các ông chính là anh em của Dương Thanh này!”

Dương Thanh cao giọng tuyên bố, lập tức thu lại khí thế trên người.

Bấy giờ, các cao thủ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, mặt mày đều tràn đầy kích động.

Hiện giờ bọn họ có thể xác định, người trẻ tuổi trước mặt chính là một cao thủ Thần Cảnh hàng thật giá thật.

Cả Chiêu Châu này có mấy cao thủ Thần Cảnh?

E là cũng chỉ có ở bốn biên giới Đông, Tây, Nam, Bắc với bốn Hoàng tộc và gia tộc Cổ Võ sống ẩn dật trong truyền thuyết mới có.

Trong một căn biệt thự xa hoa của Vương phủ họ Quan.

Dương Thanh ngồi trên ghế bành, Quan Vương đứng cạnh tự mình rót nước bưng trà.

Có lẽ cả Chiêu Châu chỉ có mình Dương Thanh mới có thể khiến Quan Vương tự mình bưng trà rót nước.

“Đại nhân đúng là tiên đoán như thần. Quả nhiên Liên minh Vương tộc đều từ bỏ những cao thủ này”.

Quan Vương cung kính nói với Dương Thanh: “Tính ra phải cảm ơn Liên minh Vương tộc đưa tới hai mươi cao thủ cho cậu”.

Trước đó Quan Vương đòi liên minh Vương tộc bồi thường một khoản tiền kếch sù đương nhiên là theo ý của Dương Thanh.

Dương Thanh cười nhạt một tiếng: “Bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc đều rất kiêu ngạo. Bọn họ vô cùng đa nghi, chỉ cần Trịnh Càn Khôn xuất hiện trong video nhất định sẽ khiến bọn họ sinh lòng nghi ngờ”.

“Nhất là lúc đó Trịnh Càn Khôn ôm hi vọng rất lớn với Vương tộc họ Bạch. Nhưng ông ta không ngờ trong mắt Bạch Vương, mình chỉ là một con chó!”

“Tôi lại đồng ý giúp bọn họ đột phá cảnh giới võ thuật. So với làm chó, chắc hẳn bọn họ sẽ lựa chọn đầu hàng!”

Quan Vương gật đầu như bổ củi, cung kính nói: “Đại nhân anh minh!”

Dương Thanh buồn cười nhìn Quan Vương: “Từ bao giờ ông cũng trở thành một người thích nịnh hót rồi?”

Gương mặt già nua của Quan Vương lập tức đỏ bừng, mặt dày mày dạn nói: “Đây không phải nịnh hót, mà là ăn ngay nói thật!”

“Được rồi, không nói nhảm nữa, bàn chuyện chính đi!”

Dương Thanh thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói.

Quan Vương lập tức căng thẳng, e dè dò hỏi: “Không biết đại nhân có gì dặn dò?”

“Tôi vốn muốn một mẻ bắt trọn cả Liên minh Vương tộc nhưng không ngờ bốn vị Vương đều không tự mình tới, chỉ phái ra một đám cao thủ”.

Dương Thanh nghiêm mặt nói: “Có bài học hôm nay, chỉ sợ Liên minh Vương tộc sẽ không tùy tiện tấn công Vương tộc họ Quan nữa”.

“Nếu tôi là bọn họ, tôi sẽ tạm thời từ bỏ Vương tộc họ Quan, dời mục tiêu tới Yến Đô. Chỉ cần đoạt được Yến Đô là có thể danh chính ngôn thuận kế thừa Đế Thôn”.

“Một khi Liên minh Vương tộc kế thừa Đế Thôn, đương nhiên Vương tộc họ Quan sẽ bị tiêu diệt!”

Nghe Dương Thanh nói vậy, Quan Vương lập tức hoảng sợ nói: “Chỉ cần ngài ra tay, nhất định có thể nắm trọn Yến Đô trong tay. Cũng chỉ có ngài mới đủ tư cách kế thừa Đế Thôn!”

“Tôi sẽ không kế thừa Đế Thôn!”

Dưới ánh mắt chờ mong của Quan Vương, Dương Thanh bỗng nhiên lắc đầu nói.

Quan Vương giật mình hỏi: “Ngài không có ý định kế thừa Đế Thôn sao?”