Trịnh Càn Khôn không ngờ mình vẫn luôn một lòng hướng về Vương tộc họ Bạch lại bị Bạch Vương nghi ngờ.
Lão ta vốn đã hạ quyết tâm thà chết cũng sẽ không đầu hàng Vương tộc họ Quan.
Thậm chí lão ta còn có ý định dùng cái chết để tỏ lòng trung thành.
Lợi ích Quan Vương đưa ra rất hấp dẫn với lão ta.
Bây giờ lão ta đã đạt tới cực hạn của Vương Cảnh đỉnh phong, nếu được cao thủ Thần Cảnh chỉ dạy, lão ta có lòng tin sẽ đột phá bán bộ Thần Cảnh.
Quan Vương đã nói chỉ cần lão ta đầu hàng, cao thủ Thần Cảnh kia sẽ giúp lão ta nâng cao thực lực.
Lợi ích to lớn như vậy nhưng lão ta vẫn quyết tâm từ chối.
Vậy mà giờ đây, Bạch Vương lại cho rằng lão ta phản bội.
“Trịnh Càn Khôn, nếu tôi đoán không sai, chắc chắn Quan Vương đã hứa hẹn lợi ích khổng lồ khiến ông không thể từ chối nên ông mới phối hợp diễn kịch với ông ta cho tôi xem, đúng không?”
Bạch Vương nổi giận đùng đùng.
Trịnh Càn Khôn cười tự giễu: “Thì ra trong mắt Bạch Vương, tôi là kẻ súc sinh không có lương tâm vậy sao?”
“Hừ!”
Bạch Vương cười lạnh: “Ông đề cao mình quá rồi đấy. Đối với tôi ông chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi. Nếu không vì ông có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, ông nghĩ tôi sẽ quan tâm ông sao?”
“Vương tộc họ Quan đòi Liên minh Vương tộc bồi thường một nghìn tỷ. Tôi nói cho ông biết, số tiền này đủ để chúng tôi bồi dưỡng được năm mươi cao thủ như ông”.
“Vậy thì tại sao tôi còn phải phí một số tiền khổng lồ để chuộc lại đám chó má phản bội Vương tộc họ Bạch các ông hả?”
Trịnh Càn Khôn chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
Thì ra đây là suy nghĩ của ông chủ mà lão ta một lòng trung thành.
Không chỉ Trịnh Càn Khôn, các cao thủ còn lại của Liên minh Vương tộc cũng cảm thấy bi ai.
Bọn họ biết ngoại trừ Vương tộc họ Quan, các Vương tộc khác đã Liên minh lại với nhau. Nếu Bạch Vương đã không muốn chuộc người của mình về, các vị Vương khác cũng sẽ không đồng ý.
Đúng như lời Bạch Vương nói, một nghìn tỷ đủ để Liên minh Vương tộc bồi dưỡng ra năm mươi cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Mà bọn họ chỉ có hai mươi người, phần lớn còn là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
Quan trọng nhất là Vương tộc không hề tin tưởng bọn họ.
“Được, vậy thì từ nay trở đi, tôi chính thức rời khỏi Vương tộc họ Bạch. Sau này sự tồn vong của Vương tộc họ Bạch không liên quan gì tới tôi nữa!”
Trịnh Càn Khôn bỗng tuyên bố.
Giờ phút này, lão ta không còn chút tình cảm nào với Vương tộc họ Bạch nữa, ánh mắt nhìn Bạch Vương chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Bạch Vương, ông thực sự muốn từ bỏ bọn họ sao?”
Quan Vương lại xuất hiện trong video, châm chọc nói: “Bọn họ đều là cao thủ hàng đầu của liên minh các người mà, ông cứ từ bỏ như vậy hả?”
“Ông im đi!”
Bạch Vương giận dữ quát: “Muốn đánh muốn giết tùy ông. Chỉ là một đám rác rưởi đã phản bội Liên minh Vương tộc mà thôi, chúng tôi không thèm!”
“Nhưng ông nghe kỹ đây, từ giờ trở đi Liên minh Vương tộc sẽ coi Vương tộc họ Quan là kẻ thù. Ngày chúng ta gặp lại sẽ là ngày tàn của Vương tộc họ Quan các ông!”
Quan Vương cười nhạt, không hề bị Bạch Vương dọa sợ.
“Mấy người khác thì sao? Các ông cũng lựa chọn từ bỏ người của mình như Bạch Vương à?”
Quan Vương không để ý tới Bạch Vương nữa, nhìn sang mấy vị Vương khác cười nói: “Tôi có thể giảm giá cho các người, mỗi Vương tộc bồi thường hai trăm tỷ là được”.
“Đừng nói là hai trăm tỷ, dù ông có trả lại đám phản bội này miễn phí Vương tộc họ Tiết cũng không cần. Tốt nhất ông hãy giết chúng đi, dù ông không giết chúng tôi cũng sẽ không tha cho chúng đâu”.
Tiết Vương cũng lên tỏ thái độ.
Tào Vương và Mã Vương lần lượt lên tiếng: “Quan Vương, ông nghe kỹ đây, ngày gặp lại nhau sẽ là ngày tàn của Vương tộc họ Quan các ông!”
“Ha ha, được. Vậy thì tôi sẽ đợi đến ngày Liên minh Vương tộc các người tới diệt Vương tộc họ Quan chúng tôi!”
Quan Vương cười lớn nói rồi rút khỏi cuộc họp video.
“Bây giờ mọi người đã biết rồi chứ? Đây chính là ông chủ mà các người thề chết đi theo. Khi các người khiến họ hoài nghi, bọn họ sẵn sàng vứt bỏ các người”.
Quan Vương cười híp mắt nói, thương hại nhìn hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc rồi nói tiếp: “Tôi nói cho các người biết, tôi cũng vậy. Nếu các người là người của tôi, gặp phải chuyện này tôi cũng sẽ không cần các người, thà để các người chết ở bên ngoài”.
Dứt lời, lão ta không nói gì thêm.
Hai mươi cao thủ đều cười tự giễu, trong mắt còn xẹt lên tia lạnh lùng với Vương tộc đã bỏ rơi bọn họ.
Thời gian dần trôi đi. Năm phút sau, Trịnh Càn Khôn vẫn luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quan Vương.
“Ông nói người kia muốn chúng tôi đầu hàng sao?”
Trịnh Càn Khôn hỏi: “Chỉ cần chúng tôi chịu đầu hàng, người đó sẽ giúp chúng tôi đột phá Thần Cảnh chứ?”
Nghe lão ta nói vậy, mười chín cao thủ còn lại đều trở nên kích động.
Thần Cảnh là cảnh giới mà mỗi người bọn họ đều tha thiết mơ ước.
Bọn họ vốn còn ôm một tia hy vọng với Vương tộc của mình, nhưng hiện thực lại vả đôm đốp vào mặt bọn họ.
Vương tộc mà bọn họ nghĩ sẽ đi theo cả đời lại từ bỏ bọn họ.
Nếu đã tách khỏi Vương tộc, còn có cơ hội tới gần cao thủ Thần Cảnh, sao bọn họ có thể không kích động được?
Thậm chí bọn họ còn quên mất nội dung đàm phán của Quan Vương với Liên minh Vương tộc, nếu Liên minh Vương tộc không bồi thường đủ trong vòng mười phút sẽ giết bọn họ.
Quan Vương nhếch môi cười, khẽ gật đầu: “Đương nhiên! Xem các người có đồng ý không thôi!”
“Mọi người đều đã chứng kiến thực lực của người kia. Đương nhiên nếu thực lực quá kém, người đó sẽ không nhìn trúng. Nếu không có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong, e là không có hi vọng”.
Nghe thấy thế, chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong lại càng kích động hơn.
Còn mười một cao thủ Vương cảnh hậu kỳ lại tràn trề thất vọng.
“Nhưng người kia cũng nói, chỉ cần các người trung thành với cậu ấy, dù hiện giờ mới có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ cậu ấy cũng sẽ giúp các người một tay!”
Quan Vương bỗng nhiên cười nói.
Lần này, mười một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia đều kích động phát điên, hơi thở dồn dập.