Sau khi xử lý xong vết thương của Trịnh Thu Cúc đã là ba giờ sáng.
Cô đã được chuyển vào phòng bệnh thường một người nằm ở tầng bảy bệnh viện.
Khoảng thời gian bác sĩ giúp cô xử lý, Lý Thế Kiệt cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.
Sự lo lắng như con quái vật đang không ngừng gặm nhấm anh từng chút một, các dây thần kinh đều căng cả lên.
Đến khi bác sĩ đi ra, thông báo tình trạng của Trịnh Thu Cúc ổn định trở lại và cần hồi phục, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể như được thả lỏng ra.
Bác sĩ còn nói thêm nếu không cầm máu kịp thời và đến đây trễ thêm một chút nữa thôi thì chắc chắn Trịnh Thu Cúc sẽ không qua khỏi.
Điều này càng khiến Lý Thế Kiệt cảm thấy may mắn.
Em làm tốt lắm.
Cô gái mạnh mẽ của anh.
Từ trước đến nay, Lý Thế Kiệt tin vào khả năng của mình là chính, chiếm đến chín mươi chín phần trăm, một phần trăm còn lại là may mắn.
Giờ đây anh chỉ tin vào một phần trăm đó.
Vì cô mà anh có thể phá bỏ đi những nguyên tắc của mình.
Vì cô anh có thể làm tất cả.
Vì cô…
Tất cả những gì Lý Thế Kiệt làm đều vì Trịnh Thu Cúc.
Khi Trịnh Thu Cúc đã yên vị trên giường bệnh, Trịnh Thu Thảo mới đi sang một bên, gọi điện thoại thông báo tình hình cho Trịnh Quang.
Còn Lý Thế Kiệt, khi được y tá nhắc mình cũng bị thương, anh mới cảm thấy lưng mình hơi đau.
Có lẽ bị lúc Z đánh anh bằng cây gỗ.
Một lần nữa xuống phòng cấp cứu, Lý Thế Kiệt lại gặp Gia Hân, cô bạn gái mà John Davis rất tin tưởng.
Anh cũng hơi bất ngờ khi thấy cô ấy ở đây lúc xử lý vết thương cho Trịnh Thu Cúc.
Bệnh viện này thuộc bệnh viện tư, nằm trong nội thành, ngay tuyến đường lớn dẫn ra khu ngoại ô.
Bệnh viện rộng cả nhìn mét vuông, luôn là lựa chọn khám bệnh và khám tổng quát của những tầng lớp thượng lưu.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.
Không có bất kỳ ai nằm trong đây.
Hầu như những người được cấp cứu đều đã được đẩy thẳng vào phòng phẫu thuật hoặc phòng bệnh ở phía tầng trên.
John Davis từng nói cho Lý Thế Kiệt nghe Gia Hân làm y tá, nhưng anh không hề biết cô ấy lại làm ở bệnh viện này.
Gia Hân đặt một khay kim loại lên bàn, bên trên chứa đầy đủ dụng cụ xử lý vết thương.
Thao tác của Gia Hân nhanh nhẹn và thành thục, rất nhanh đã khử trùng xong một vài vết xước ở gần các đốt ngón tay - bị thương do những cú đấm gây ra - và băng nó lại rất nhanh và đẹp.
"Lưng của anh…" Gia Hân chỉ tay về phía sau, ra hiệu cho Lý Thế Kiệt.
Lý Thế Kiệt quay người lại, cởi áo thun ngắn tay ra.
Gia Hân vừa cầm dụng cụ xử lý thì hơi giật mình khi nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh chi chít vết thương do dao và súng gây nên.
Với một người có vẻ ngoài như công tử, nghệ sĩ như anh, không ai ngờ rằng ẩn sâu bên trong lớp áo lại có nhiều vết sẹo với nhiều lý do khác nhau như vậy.
Gia Hân bỏ chai oxy già với bông gòn trên tay xuống.
Cô khử trùng cây kẹp, lấy đèn pin có dây đeo lên đầu rồi nói với Lý Thế Kiệt: "Ở lưng anh có dính mảnh gỗ vụn.
Giờ tôi sẽ giúp anh gắp nó ra."
Lý Thế Kiệt không lên tiếng.
Giờ phút này có đau vì lấy mảnh gỗ ra anh cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào khi Trịnh Thu Cúc đã an toàn.
Những vết thương này đối với anh cũng đã quá quen rồi.
Gia Hân dùng kẹp gắp từng mảnh gỗ vụn ghim trên lưng Lý Thế Kiệt, có đoạn dài đến hai xăng ti mét.
Dù hơi đau nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ khẽ nhúc cơ thể một cái.
Từng mảnh được rút ra, máu liền chảy xuống lưng khiến Gia Hân phải cần thêm bông gòn để lau sạch cho anh.
Cơn đau không kéo dài quá lâu với tay nghề của Gia Hân.
Cô ấy dán miếng băng gạc lên, sau đó dùng băng keo y tế dán cố định lại.
Lý Thế Kiệt vừa định mặc lại chiếc áo dính đầy mồ hôi và máu trở vào thì Gia Hân đưa đến trước mặt anh một chiếc áo khoác nam.
Cô ấy nói: "Áo của John, anh cứ lấy mặc trước đi.
Anh là bạn thân của anh ấy nên chắc anh ấy sẽ không nói gì đâu."
Lý Thế Kiệt nhận lấy.
Đúng là áo của John Davis.
Anh ta từng mặc chiếc áo này đến gặp anh.
Lý Thế Kiệt không nói lời nào mà mặc vào một cách tự nhiên.
Anh cũng không quá ngạc nhiên khi thấy áo khoác của anh ta ở đây.
Có thể anh ta cho Gia Hân mặc đỡ trong một trường hợp nào đó.
Nói câu tạm biệt theo thông lệ xong, Lý Thế Kiệt liền đứng dậy rời đi.
Vừa bước đi vài bước, Gia Hân đang thu dọn dụng cụ liền lên tiếng: "Nếu có thời gian thì anh gọi cho John đi.
Anh ấy lo lắng cho anh lắm đấy."
Lý Thế Kiệt quay lại nhìn Gia Hân.
Dường như cô ấy không để tâm mà cầm lấy cả khay dụng cụ đi về phía bồn rửa để vệ sinh.
"Tôi biết anh không tin tôi.
Anh nghi ngờ tôi quen John là có mục đích.
Nhưng tôi không có mục đích gì cả.
Anh tin hay không thì tùy."
Nói xong, Gia Hân lại cầm khay dụng cụ đi vào một gian phòng nhỏ trong phòng cấp cứu.
Lý Thế Kiệt vẫn đứng đó.
Anh nghĩ: Có phải mình đã quá nghi ngờ, lo lắng cho John Davis quá không?
Không.
Chắc chắn là không có.
Lý Thế Kiệt cảm thấy vậy.
Anh cảm thấy sự cảnh giác của mình đã giảm đi rất nhiều nên mới rơi vào bẫy của Thành Long và Z nên Trịnh Thu Cúc mới gặp nguy hiểm như vậy.
Dù họ không nói nhưng Lý Thế Kiệt biết chắc cái bẫy này không phải Thành Long nghĩ ra, mà là Z.
Có thể trong nhà hàng, hắn ta đã nhận ra anh nên lợi dụng Trịnh Đức Thành và Trịnh Thu Cúc để giết anh.
Chính anh là người đã hai cô thành ra như vậy.
Thần người ra một lúc, Lý Thế Kiệt nhận ra mình như một bóng ma đứng giữa hành lang như vậy quả thật không hay nên quay người, quyết định về phòng của Trịnh Thu Cúc.
Phòng ngủ của cô thuộc dạng sang trọng, một người, thường được những người thuộc tầng lớp thượng lưu đặt khi phải đến đây.
Phòng này đầy đủ tiện nghi từ nhà vệ sinh đến sô pha, tivi, thậm chí còn có cả một khoảng lớn cửa sổ sát sàn nằm ở phía ngoài, phóng tầm nhìn ra cả thành phố.
Để tránh làm phiền đến Trịnh Thu Cúc, Lý Thế Kiệt ngồi ở băng ghế dài ở ngoài hành lang, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Vài giây sau anh đã mở mắt, lấy điện thoại ra gọi cho John Davis.
"Cậu thế nào rồi? Không sao chứ?" Phía bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của John Davis.
Lý Thế Kiệt hơi đứng hình vài giây.
Từ trước đến giờ, cho dù làm bất cứ nhiệm vụ nào đi nữa, John Davis cũng không hề lo lắng anh đến như vậy.
Nên việc có chút không quen cũng là điều dễ hiểu.
Mất một lúc sau, Lý Thế Kiệt mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi không sao.
Chỉ bị thương ngoài da thôi."
"Vậy còn Thu Cúc?"
"Cô ấy bị tiêm một lượng lớn thuốc mê vào người, còn bị cắt cổ tay nên chưa biết bao giờ mới tỉnh lại."
"Cậu đang ở bệnh viện nào?"
"Tôi đang ở chỗ của Gia Hân." Lý Thế Kiệt không ngờ Gia Hân không gọi cho John Davis thông báo tình hình.
Anh nghĩ, liệu có phải cô ấy muốn để cho anh gọi trước hay không?
"Cậu đang ở đó á? Vậy giờ tôi sẽ đến ngay." Vừa nói xong, John Davis liền đứng dậy đi đến tủ quần áo.
"Không cần đâu." Lý Thế Kiệt từ chối: "Bây giờ đã khuya rồi.
Cậu không cần đến đây làm gì đâu, mai rồi hẵng đến."
"Được rồi.
Vậy không có gì tôi cúp máy đây." John Davis nói: "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Kết thúc cuộc gọi, Lý Thế Kiệt ngồi ở ngoài hành lang đến gần nửa tiếng mới đi vào phòng bệnh của Trịnh Thu Cúc.
Trịnh Thu Thảo trước khi ra về đã nói với anh một tiếng rồi mượn xe anh để quay về biệt thự.
Cô bé tin tưởng anh sẽ lo được cho chị gái mình.
Lý Thế Kiệt chỉ nghĩ, em ấy phải về nhà nghỉ ngơi và thông báo tình hình rõ hơn cho mọi người.
Trải qua một việc lớn như vậy, ai mà không cần thời gian để nghỉ ngơi, để hồi phục kia chứ?
"Zero."
Bất chợt một giọng nói vang lên khiến sự mệt mỏi và buồn phiền của Lý Thế Kiệt bị gạt sang một bên, thay vào đó là sự cảnh giác.
Khi nghe bất kỳ ai gọi cái tên này, anh đều cảm nhận được sẽ có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Cái tên này đã mang đến nhiều phiền toái, nguy hiểm và sự chết chóc cho những người có liên quan đến.
Cái tên này tốt nhất nó nên được chôn sâu vào dĩ vãng, chôn sâu vào quá khứ và không nên nhắc lại nữa.
Lại một tiếng gọi "Zero" nữa vang lên.
Lý Thế Kiệt nhận ra đó là giọng nữ và rất quen thuộc.
Khi tiến gần đến giường của Trịnh Thu Cúc, anh đảo mắt nhìn quanh phòng để tìm kiếm thì phát hiện người gọi cái tên này không phải ai khác mà chính là Trịnh Thu Cúc.
Cô vẫn chưa tỉnh lại nhưng chân mày cô cau lại, miệng thì luôn gọi có tên này.
Lý Thế Kiệt đã nhớ được tất cả sau khi anh nhận ra mình chính là ân nhân đã cứu cô ở đại học W bên Mỹ.
Anh ngồi xuống cạnh giường cô, nhẹ nhàng nắm tay cô rồi nói: "Có anh đây rồi.
Đừng sợ."
Dường như cảm nhận được có ai đó nắm tay mình nên Trịnh Thu Cúc cũng không gọi tên "Zero" nữa.
Hàng mày cô giãn ra, hơi thở dần ổn định trở lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Anh không hiểu tại sao Trịnh Thu Cúc lại xuất hiện tình trạng, cứ như là "nói mớ" này trong khi cô còn chưa tỉnh dậy lấy lần nào.
Anh chỉ nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của cô, cái tên "Zero" này ảnh hưởng đến cô rất lớn và sâu sắc.
Đây cũng là cái tên mà anh đã nói cho cô nghe khi vừa cứu cô ra khỏi đám cháy và cô giữ tay anh lại để hỏi.
Sự mệt mỏi bây giờ như tuổi tác con người đang ngày một lớn dần lên.
Lý Thế Kiệt vẫn gắng gượng.
Anh mở chiếc tủ đầu giường ra, cầm lấy điện thoại của Trịnh Thu Cúc.
Màn hình sáng đèn, hiện lên hình ảnh cô mặc một chiếc váy dạ hội ngay màn hình khoá.
Sau đó nó lại hiện lên một dãy số bàn phím.
Không cần suy nghĩ nhiều, Lý Thế Kiệt nhập ngay ngày tháng năm sinh của cô vào.
Không chính xác.
Thử lại lần nữa, lần này anh viết ngược lại dãy số.
Điện thoại phát ra một tiếng rất khẽ báo hiệu đã mở khoá và hiện lên hình nền bên trong là ảnh Trịnh Thu Cúc mặc bộ bikini màu đen làm tôn lên những đường cong quyến rũ của cô.
Lý Thế Kiệt ngắm nhìn bức ảnh này vài phút rồi tìm ứng dụng ghi âm của Trịnh Thu Cúc.
Anh ấn vào ứng dụng ghi âm, hắng giọng vài cái.
"Thu Cúc.
Nhận ra giọng tôi không? Cô ghét tôi như vậy thì làm sai có thể không nhận ra giọng tôi được, đúng không? Tôi là người chồng Thế Kiệt của cô đây.
Cô mau tỉnh lại đi, đừng suốt ngày cứ nằm đó quài.
Cô có biết ngoài người nhà của cô ra thì tôi lo cho cô nhiều như thế nào không? Phải.
Có thể cô không nhận ra, hoặc nhận ra hoặc giả vờ không biết nhưng bây giờ tôi sẽ nói cho cô nghe.
Tôi càng ngày càng thích cô rồi đấy.
Cô là một cô gái mạnh mẽ, xinh đẹp, tài giỏi nhưng lại thích mắng người vô cớ, chọc giận người khác và khiến cho người khác tức điên lên muốn cho cô một đấm ngay.
Tôi thừa nhận là cũng biết ngoài đường có biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp, quyến rũ tài năng và hiền dịu nghe lời, muốn kiếm cũng rất dễ nhưng… Tôi không biết vì sao tôi chỉ cần một mình cô thôi.
Những người khác không quan trọng.
Tôi chỉ yêu mình cô thôi.
Còn nữa, bây giờ tôi sẽ nói luôn chuyện này cho cô nghe luôn một lượt.
Cô biết Zero chứ? Đương nhiên cô biết rồi.
Nếu như bây giờ tôi nói tôi là Zero, cô có tin không? Nếu đổi lại là tôi cũng rất khó tin.
Nhưng dù khó tin cỡ nào đi nữa thì sự thật vẫn không thể thay đổi được.
Tôi chính là người đã cứu cô ở đại học W khi cô còn ở bên Mỹ.
Tôi chính là Zero, người cô luôn chờ đợi.
Tôi không biết nếu cô biết được chuyện này cảm xúc sẽ ra sao nữa nhưng… Tôi hy vọng đoạn ghi âm này mãi mãi chỉ nằm trong bộ nhớ này và cô mãi mãi sẽ không mở nó ra.
Ít nhất là cho đến khi… Tôi chết đi, hoặc có thể đến lúc nào đó mà tôi không còn ở bên cô nữa.
Vì nó rất nguy hiểm nếu như cô biết được quá nhiều chuyện.
Tôi yêu cô nên tôi sẽ bảo vệ cô.
Được rồi, nói với cô đến đây thôi.
Đừng quên tôi là Thế Kiệt, chồng của cô và cũng là người hùng mang tên Zero của cô đấy."
Kết thúc đoạn ghi âm, Lý Thế Kiệt lấy di động mình ra.
Chỉ vài thao tác ngắn ngủi và nhanh gọn, anh đã cài mã khóa cho file ghi âm này mà chỉ có Trịnh Thu Cúc mới có thể mở ra.
Chính là ngày cả hai đi đăng ký kết hôn.
Xong cả mọi việc, Lý Thế Kiệt cất mọi thứ vào chỗ cũ.
Anh đi qua sô pha gần cửa sổ sát sàn nằm xuống.
Mọi chuyện cứ giữ như vậy có lẽ là tốt nhất rồi.
Không nên đi sâu vào quá nhiều chuyện..