Tiếng nổ lớn vang vọng dữ dội như muốn xé toạc cả bầu trời ra làm hai. Chỉ trong thoáng chốc, cả bầu trời như được chiếu sáng lên bởi ngọn lửa cao dữ dội khiến những công nhân ở công trường cách đó khá xa cũng phải giật thót lên. Không kịp suy nghĩ, vài người hoang mang hỏi những người xung quanh xem chuyện gì, vài người vẫn giữ được sự bình tĩnh liền gọi ngay cho cảnh sát báo tin.
Cả năm người của nhóm Lý Thế Kiệt đều bị làn sóng do trái bom gây ra hất văng đi một đoạn. Cả người Trịnh Thu Cúc gói gọn trong lòng Lý Thế Kiệt khi anh cố bao bọc cô lại, giảm thiểu tối đa khả năng bị thương của cô hết sức có thể ngay khoảnh khắc trước khi quả bom nổ tung.
Gương mặt của ai nấy đều như sáng bừng lên do ngọn lửa sau tàn cuộc của vụ nổ vẫn chưa kết thúc. Trịnh Thu Thảo sợ hãi thở dốc nhìn về phía vừa phát nổ. Một cô gái mới hai mươi mốt tuổi như Trịnh Thu Thảo thì đây quả thật là một cú sốc đầu đời của cô bé khi vừa chứng kiến nhiều thi thể máu me be bét kinh dị và vừa thoát chết khỏi trái bom chỉ trong gang tấc.
Quỷ Đỏ thì không bàng hoàng hay sợ hãi. Anh ta đứng dậy, vẫn cầm chặt thanh katana trong tay, thanh kiếm đã lấy đi biết bao mạng sống con người. Anh ta nhìn sang Lý Thế Kiệt, thấy anh không để ý đến điều gì cả, chỉ tập trung kiểm tra xem Trịnh Thu Cúc có bị thương ở đâu không. Còn Trịnh Thu Thảo vẫn như đóng băng ở tư thế nằm nghiêng, nhìn chằm chằm về phía ngọn lửa đang cháy dữ dội.
"Zero." Quỷ Đỏ gọi Lý Thế Kiệt. Lý Thế Kiệt liền ngẩng đầu nhìn anh ta. Giờ đây khuôn mặt điển trai của anh đã lấm lem máu và lớp bụi đen.
"Hẹn gặp lại." Quỷ Đỏ nói rồi lập tức xoay người, phóng nhanh vào bụi cỏ rậm rạp cao hơn cả một người trưởng thành kia. Tiếng xào xạc chỉ phát ra vài giây rồi tắt ngắm, cành cỏ chỉ khẽ động khi có gió thổi qua, cứ như chưa từng có ai đi vào đây qua con đường này vậy.
Trịnh Thu Thảo cuối cùng cũng định thần trở lại, quay sang nhìn Lý Thế Kiệt. Cô bé thấy anh đang dùng sức đứng dậy, lại một lần nữa bế Trịnh Thu Cúc lên. Không thèm nhìn lại đống hoang tàn đó lấy một lần, Lý Thế Kiệt vừa đi về chiếc xe vừa nói: "Phải đưa Thu Cúc đến bệnh viện ngay."
Trịnh Thu Thảo cũng biết tình thế bây giờ rất nguy cấp, không thể cứ đơ ra mãi vì chuyện vừa xảy ra được. Cô bé nhanh chóng ý thức được chạy nhanh về phía xe ô tô, lái về phía Lý Thế Kiệt. Cả hai nhanh chóng đưa Trịnh Đức Thành và Trịnh Thu Cúc vào trong xe.
Bây giờ Lý Thế Kiệt không còn quan trọng việc lái xe nữa. Vị trí tài xế và ghế lại phụ để lại cho Trịnh Thu Thảo và Trịnh Đức Thành. Còn anh ngồi ở hàng ghế sau, ôm Trịnh Thu Cúc vào lòng, giơ tay bịt chặt lấy miệng vết thương của cô. Mặt cô đã không còn một giọt máu khiến lòng anh càng thêm đau thắt. Nếu có thêm thời gian, chắc chắn anh sẽ không để cho Thành Long và Z chết một cách nhanh như vậy.
Ở khu vực ngoại ô này, hầu như không tìm thấy bệnh viện nào cả. Trong năm nay, thông qua nhiều cuộc họp liên tiếp và thông cuộc các cuộc trưng cầu ý dân, nhà nước đang triển khai kế hoạch và cho xây dựng vô số bệnh viện ở các vùng ngoại ô. Nhưng nó vẫn nằm trong diện đang xây dựng, chưa đưa vào hoạt động. Nên bây giờ chỉ còn cách đưa Trịnh Thu Cúc trở về nội thành càng nhanh càng tốt, vì Lý Thế Kiệt nhận ra vết cắt ở cổ tay cô khá sâu.
Chiếc xe phóng đi trong màn đêm tĩnh mịch. Xung quanh chỉ có ánh đèn pha của những chiếc xe cỡ lớn chở hàng và chỉ được phép lưu thông vào ban đêm.
Trịnh Thu Thảo lái với tốc độ không nhanh bằng Lý Thế Kiệt. Đây đã là khả năng hết mức của cô bé. Bây giờ, trong lòng cô bé rối như tơ vò, quá nhiều câu hỏi, quá nhiều nghi vấn về người anh rể này của mình.
Cuối cùng, sức tò mò luôn là thứ có thể kiểm soát con người. Trịnh Thu Thảo không nhịn được nữa, thấy Trịnh Đức Thành và Trịnh Thu Cúc vẫn chưa tỉnh lại, cô bé liền tuôn ra một tràng hỏi cho Lý Thế Kiệt: "Rốt cuộc mấy người đó là sao? Rốt cuộc anh là ai? Tại sao họ lại gọi anh là Zero? Rồi tổ chức sát thủ gì đó nữa? Còn cái người đeo mặt nạ Quỷ Đỏ kia nữa? Rốt cuộc chuyện này là sao? Anh mau giải thích đi."
Lý Thế Kiệt không quá bất ngờ khi nghe Trịnh Thu Thảo hỏi vậy. Sự xuất hiện của cô bé ở đó thì anh đã biết chắc cô bé đã nghe được ít nhiều câu chuyện trong đó.
Thấy anh vẫn không trả lời mình, Trịnh Thu Thảo nhìn vào kính chiếu hậu, khó chịu nói: "Rốt cuộc những gì họ nói có phải là thật không? Có thật anh là Zero mà họ nói? Có thật anh là sát thủ không?"
Lý Thế Kiệt vẫn im lặng.
Trong lòng Trịnh Thu Thảo vô tình nảy ra một nghi hoặc. Cô bé lại liếc Lý Thế Kiệt qua kính chiếu hậu: "Anh tiếp cận gia đình em có mục đích gì?"
"Không có mục đích gì cả." Lý Thế Kiệt cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Không phải lý do kia cô cũng biết rồi sao? Tôi kết hôn để kinh tế của hai công ty có thể hoạt động suôn sẻ hơn. Cũng như bao công ty khác thôi. Và bây giờ cô chỉ cần biết một điều, tôi yêu chị cô."
Trịnh Thu Thảo không ngờ anh lại nói như vậy. Cô bé vẫn quyết hỏi chuyện khi nãy: "Vậy có phải anh là sát thủ không?"
Lý Thế Kiệt vẫn không đáp. Anh giơ tay vén cọng tóc mai ra sau vành tai giúp Trịnh Thu Cúc, vẫn lo lắng nhìn cô đang nằm trong lòng của mình. Anh chỉ sợ một điều. Anh sợ cô sẽ không trụ nổi đến bệnh viện. Nhưng anh vẫn ép mình tin cô là một cô gái mạnh mẽ, cô sẽ không sao.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người họ, giờ phút này đây Trịnh Thu Thảo mới nhận ra, tình cảm Lý Thế Kiệt dành cho chị gái của mình là thật. Không phải giả tạo hay những điều thêm thắt như các bài báo nói. Nhưng dù vậy, cô bé vẫn muốn làm rõ mọi việc: "Em biết anh đang nghĩ gì. Em hứa. Em sẽ không nói với bất kỳ ai những gì mình nghe thấy. Bây giờ nếu anh không nói với em thì em sẽ nói lại với ba, tới lúc đó anh từ từ mà giải thích."
"Đừng nói chuyện này cho ba cô nghe." Lý Thế Kiệt chậm rãi đưa mắt nhìn Trịnh Thu Thảo.
"Vậy anh mau nói rõ mọi chuyện đi." Trịnh Thu Thảo giục. Cô bé không muốn đợi nữa. Sự tò mò gần như đã chiến thắng cô bé.
"Không có gì cần nói rõ nữa. Họ đã nói sự thật, và anh cũng vậy. Đúng. Anh từng là sát thủ." Lý Thế Kiệt thừa nhận. Giờ phút này, cho dù anh có vòng vo chối bỏ cũng không có ích gì nữa. Người ta vẫn sẽ nghi ngờ anh.
"Vậy là họ không nói sai về anh?" Trịnh Thu Thảo hỏi lại cho chắc.
Lý Thế Kiệt "ừ" một tiếng: "Trước đây tôi từng là sát thủ. Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản như người bình thường thôi. Tôi chỉ muốn yên ổn làm một ông chủ tiệm bánh. Tôi đã rời khỏi tổ chức kể từ lúc trước khi kết hôn với chị cô, nên mọi chuyện đã qua, tôi không muốn nhắc đến nữa."
Trịnh Thu Thảo suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Vậy tại sao anh lại không vào công ty của nhà anh hay ba tôi làm việc? Tôi thấy ba tôi muốn đưa anh vào đó lắm."
Dù không phải cố tình nghe lén cuộc trò chuyện của ba mẹ nhưng Trịnh Thu Thảo cũng từng nghe qua hai người họ đang nói về việc muốn đưa Lý Thế Kiệt vào làm ở công ty. Cơ hội này nếu trao cho người khác, chắc chắn họ sẽ đồng ý ngay. Nhưng với Lý Thế Kiệt thì không. Anh đã từ chối thẳng thừng và nói mình không muốn dính líu gì vào những chuyện này hết.
Còn đối với Lý Thế Kiệt, những trận chiến trên thương trường là những trận chiến ngoài sử dụng đầu óc ra, phía sau còn phải quen biết với một vài thế lực ngầm, sẵn sàng thủ tiêu đối phương để tạo thành một bước đà, một bệ phóng để đẩy công ty của mình ngày một lớn mạnh hơn. Đối với anh, chiến đấu trên thương trường cũng không khác gì so với việc làm sát thủ cả. Chẳng qua chúng ta sẽ chuyển sang thành vị trí người thuê thôi.
"Như tôi đã nói, tôi không muốn sống cuộc sống xô bồ, đấu đá ở giới sát thủ hay thương trường nữa. Tôi chỉ muốn sống cuộc đời đơn giản, bình thường thôi." Lý Thế Kiệt cũng tựa lưng lên ghế, để cả người Trịnh Thu Cúc dựa lên người mình. Anh nhắm hai mắt lại: "Như cô đã hứa. Cô phải giữ bí mật này, không được nói cho ai nghe hết cho dù người đó rất thân với cô đi nữa. Nếu không, không phải tôi mà sẽ có nhiều rắc rối ảnh hưởng đến cô và người nghe cô kể đấy."
Một câu nói bình thường, lại nghe như một lời đe dọa. Trịnh Thu Thảo cũng biết chuyện này không thể nói cho bất kỳ ai nghe, cho dù người đó là người thân hay bạn bè. Trong lòng cô bé bây giờ cũng có chút hỗn loạn, vừa kinh ngạc, giật mình, lại vừa phấn khích, thích thú khi biết người anh rể của mình là một sát thủ.
Trên thị trường phim ảnh trong và ngoài nước cũng đã có nhiều bộ phim nói về nghề sát thủ nên Trịnh Thu Thảo cũng không hề cảm thấy xa lạ với nghề này. Ngược lại, cô bé còn thích xem những bộ phim đó nữa là đằng khác. Trịnh Thu Thảo muốn hỏi sâu hơn về chuyện này nhưng mà, bây giờ không phải lúc để nói đến chuyện đó.
Bây giờ nghe anh nói vậy, đồng thời cũng vừa chứng kiến một trận chiến đầy máu và lửa của sát thủ và băng đảng của thế giới ngầm, Trịnh Thu Thảo cũng biết tính nghiêm trọng của vụ việc này đến đâu. Cô bé chỉ sợ sẽ có lần sau và tính nghiêm trọng sẽ dữ hơn lầm này.
Gạt bỏ mấy suy nghĩ đó trong đầu của mình, Trịnh Thu Thảo nghiêm túc nói: "Được rồi. Một khi em hứa là em sẽ làm. Em sẽ không nói bí mật của anh ra đâu. Anh yên tâm đi."
Lý Thế Kiệt vẫn nhắm mắt,hài lòng với câu trả lời của cô bé. Trịnh Thu Thảo mà biết điều như vậy, anh nghĩ có lẽ cô bé sẽ an toàn thôi. Anh tin cô bé sẽ không nói chuyện này ra.
Xong một chuyện, giờ lại đến chuyện khác. Vẫn còn một việc Lý Thế Kiệt chưa giải quyết xong. Đó chính là nguyên nhân Trịnh Thu Thảo xuất hiện trong nhà kho bỏ hoang đó. Như vậy chỉ có thể khẳng định một điều, cô bé không nghe lời dặn dò của anh.
Lý Thế Kiệt mở mắt ra, nhìn Trịnh Thu Thảo qua kính chiếu hậu. Gương mặt xinh đẹp của cô bé thoắt ẩn thoắt hiện khi dãy đèn đường chiếu sáng tối mỗi khi chiếc xe chạy qua. Anh hỏi: "Cô hỏi xong rồi, giờ đến lượt tôi hỏi."
"Hỏi gì?" Trịnh Thu Thảo hơi cau mày, mắt vẫn nhìn về con đường phía trước.
"Tôi dặn cô ngồi yên trong xe, tại sao cô lại vào đó?" Lý Thế Kiệt hỏi.
Trịnh Thu Thảo bắt gặp ánh mắt của anh khiến cô bé giật thót. Cô cứ có cảm giác như mình vừa làm một điều gì đó sai trái trong môi trường quân đội và bị chỉ huy bắt ngay tại trận vậy.
Trịnh Thu Thảo giải thích: "Em có nghe theo lời anh dặn, nhưng mà… Lúc đó em thấy có một người khả nghi đi vào trong nên em đã gọi ngay cho anh nhưng anh không nghe máy. Không còn cách nào khác nên em mới vào đó để báo cho anh thì, em nghe được bí mật đó."
Lý Thế Kiệt không muốn truy cứu chuyện này nữa. Trịnh Thu Thảo còn trẻ nên hiếu kỳ cũng là điều dễ hiểu. Anh nhìn Trịnh Thu Cúc nhưng vẫn không quên dặn dò: "Lần sau đừng tự ý hành động. À, mà không có lần sau gì ở đây nữa. Bây giờ cô đừng nói nữa, tập trung lái xe đi."
Nói xong, Lý Thế Kiệt lại một lần nữa nhắm hai mắt lại. Anh cần nghỉ ngơi. Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi mà anh phải trải qua sau khi rời khỏi tổ chức.