Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2398




CHương 2421

Sau đó Vệ Hồng Hồ bước đến trước mặt Diệp Phi (Phàm), phủi phủi bụi ở phần bụng: “Cú đá này rất chuẩn, không những nhanh mà còn khiến đối phương không kịp trở tay.”

“Nếu tôi không học võ, e là đã bị nội thương.”

“Không hổ là quốc sĩ Diệp Phi (Phàm).”

Vệ Hồng Hồ nhìn chằm chằm anh, nở một nụ cười gượng: “Vốn dĩ tôi chưa từng coi cậu là đối thủ của tôi, nhưng xem ra bây giờ cậu thành đối thủ số một của tôi rồi.”

“Mấy ngày nay tôi ở Long Đô nhất định sẽ hoàn trả lại cú đá này cho cậu.”

Anh ta đã nhiều tuổi như vậy, xuất đạo cũng đã lâu, lại còn trở thành trợ thủ đắc lực của Diệp Cẩm Thành, từ trước đến nay chưa từng trải qua thiệt thòi nào lớn như thế này.

Hôm nay Vệ Hồng Hồ vừa mất mặt, vừa bị thương, đối với anh ta đó là một nỗi nhục nhã vô cùng lớn. Vì vậy, anh ta đã thề rằng nhất định sẽ khiến Diệc Phi chết không có chỗ dung thân.

“Đừng nói những lời vô ích nữa, nếu cảm thấy khó chịu thì chúng ta lại tiếp tục.”

Diệp Phi (Phàm) lạnh lùng nói: “Các người người đông thế mạnh, xác suất đánh chết tôi là rất cao. Nào, đến đi.”

Đường Hải Long nghe vậy vô cùng phẫn nộ: “Cậu chủ Vệ, tên này quá kiêu ngạo rồi. Chúng ta người đông như vậy, em không tin là không vật ngã nổi con rùa rụt cổ này.”

“Bác sĩ Diệp Phi (Phàm) cũng chính là quốc sĩ, lại còn là quốc sĩ trẻ tuổi nhất nữa.”

“Các người đánh đập quốc sĩ tàn nhẫn như vậy, khiêu khích Hằng Điện quyền uy, nhẹ thì trách phạt, nặng thì ngồi tù.”

Gương mặt Vệ Hồng Hồ đã khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhìn Diệp Phi (Phàm), ngoài cười nhưng trong lòng dậy sóng, nói: “Lẽ nào các cậu muốn vào tù như Diệp Phi (Phàm) Dương?”

Đám người Đường Hải Long sửng sốt, sau đó liền thì thầm gì đó, sự phẫn nộ trên mặt giảm đi vài phần.

Nhưng bọn họ vẫn tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm).

“Diệp Phi (Phàm), xem ra thân phận quốc sĩ đã đem đến cho cậu không ít sức mạnh để làm xằng làm bậy.”

Vệ Hồng Hồ nhìn anh cười: “Cậu có từng nghĩ tới, một ngày nào đó Hằng Điện không che chở cho cậu nữa, cậu sẽ chết như thế nào trên phố chưa?”

“Bốp.”

Diệp Phi (Phàm) đột nhiên đạp Vệ Hồng Hồ một cái, khiến anh ta bay văng ra xa.

Vệ Hồng Hồ kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể ngã về phía sau, có điều lần này anh ta đã có phản ứng, cơ thể xoay giữa không trung, rồi đáp xuống đất, không còn bị ngã như trước nữa.

Gương mặt anh ta trở nên âm trầm.

Vệ Hồng Hồ không ngờ rằng, Diệp Phi (Phàm) lại dám tấn công anh ta một lần nữa.

“Mỗi lần anh mở mồm đều nói kính sợ Hằng Điện, nhưng thật ra là cố tình khiêu khích khiến mọi người bất mãn với Hằng Điện.”

“Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là các người cho thuốc không đúng trước, nháy mắt liền dính dáng đến thân phận quốc sĩ của tôi, lại còn miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, chế giễu tôi lấy Hằng Điện áp chế anh.”

“Nếu như anh thích chơi cái trò hai mặt như vậy, tôi cũng không ngại vạch trần bộ mặt thật của anh.”

Diệp Phi (Phàm) hai tay chậm rãi đưa lên phía trước, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Vệ Hồng Hồ, nói: “Anh nói tôi ỷ vào Hằng Điện, ỷ vào thân phận quốc sĩ. Được, vậy tôi sẽ thỏa mãn mong ước của anh, hôm nay sẽ cho anh một bài học.”

“Vệ Hồng Hồ, tôi sẽ lấy thân phận quốc sĩ đàn áp anh.”

“Tôi cho anh một phút, mau xin lỗi Đường Kỳ Kỳ, rồi tự vả vào miệng mình hai cái, nếu không trước tất cả mọi người tôi sẽ đánh gãy tay chân anh.”

Diệp Phi (Phàm) hừng hực sát khí, khiến cho sắc mặt đám người Đường Hải Long có chút biến đổi.

Có mấy kẻ xông đến chặn anh nhưng đều bị anh một cước đá văng,