Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2397




Chương 2420

“A!” Một tiếng hét chói tai bỗng vang lên, cú đá của Diệp Phi (Phàm) nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Chỗ Đường Hải Long còn có không ít người nhà họ Đường, cũng bị anh một cước đá văng ra 7-8 m, điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Vì vậy trong chốc lát không ai biết tiếp theo sẽ phải làm gì.

Thần Long cũng há hốc.

Không ai ngờ rằng, Diệp Phi (Phàm) còn ngang ngược hơn cả Vệ Hồng Hồ.

“Diệp Phi (Phàm), đồ nhát chết nhà mày, mày dám động vào cậu chủ Vệ sao?”

“Mày có biết nhà họ Vệ có ít nhất bao nhiêu người không?”

Đường Hải Long là người đầu tiên có phản ứng, anh ta nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo người xông đến.

Kẻ nào cũng hằm hè tiến đến, lòng đầy căm phẫn, hận không không thể đem Diệp Phi (Phàm) băm thành trăm mảnh.

Anh làm vậy chính là uy hiếp, chẳng khác nào tát vào mặt bọn họ hai lần.

Năm sáu cô gái lùi dần về phía sau, đem chiến trường trả cho đám người Đường Hải Long, còn Diệp Phi (Phàm) nở một nụ cười lạnh lùng, dường như anh không quan tâm đến trời cao đất dày.

“Mọi người đừng kích động, có chuyện gì thì chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng.” Thần Long xông lên, chen vào giữa.

“Đánh nhau không phải chuyện tốt đẹp gì, không khéo sẽ phải ngồi tù đó.”

“Cút!”

Đường Hải Long tát Thần Long một cái, khiến anh ấy loạng choạng lùi về sau vài bước.

“Cái loại nhát chết nhà mày Diệp Phi (Phàm), dám động đến cậu chủ Vệ chính là khai chiến với bọn tao.”

“Hôm nay tao không thể không giết chết mày.”

Đường Hải Long đằng đằng sát khí gầm lên với Diệp Phi (Phàm), ngoài việc trong lòng đang cực kỳ phẫn nộ, anh ta còn muốn nhân cơ hội này làm to chuyện.

Thần Long bồn chồn nói: “Nhường nhịn nhau một chút. Nhường nhịn nhau một chút .”

“Nhường nhịn con mẹ mày ấy, còn lèm bèm nữa tao xiên chết mày.”

Đường Hải Long một cước đá văng Thần Long rồi quay sang Diệp Phi (Phàm): “Dám động đến cậu chủ Vệ, tao sẽ cho mày một bài học.”

“Động đến cậu chủ Vệ, động đến các người thì sao nào?”

Diệp Phi (Phàm) vốn không thích động đến thị phi, nhưng nếu thị phi đến tìm anh, anh cũng không sợ, huống hồ anh còn đứng về phía đạo lý.

“Làm sao ư?”

Đường Hải Long cầm lấy một cái ghế, xông lên: “Tao phải đập chết mày.”

Rầm!

Diệp Phi (Phàm) không nói một lời nào, xoay người tránh được sự tấn công của Đường Hải Long.

Anh ta ngã xuống đất, rên rỉ không thôi, tay chỉ vào Diệp Phi (Phàm), hét: “Giết chết thằng nhát gan này cho tao.”

Trông thấy Diệp Phi (Phàm) còn đánh trả, mấy chục người đều tức giận, hung hăng xắn tay áo lao đến.

“Dừng tay.”

Đúng lúc hai bên đang lao vào nhau, quyết một phen sống mái, Vệ Hồng Hồ bất ngờ đứng lên, quát một tiếng.

Anh ta ngăn cản đồng bọn tấn công Diệp Phi (Phàm).

“Tất cả dừng tay cho tôi.”