Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2280




Chương 2294

Năm giờ chiều, trước cổng khoa nội trú của bệnh viện số một, một chiếc xe bảo mẫu lặng lẽ đi tới.

Sau đó, cửa xe mở ra, Đường Nhược Tuyết bước ra, trên người mặc đồ đen, đeo kính râm, khiến người ta không thể nhìn ra một chút cảm xúc nào.

Khi cô gần bước vào tới đại sảnh, Đường Thất đã từ bên cạnh đi tới, đưa cho Đường Nhược Tuyết một cái máy tính bảng.

“Trang viên Ánh Dương thực sự là nơi Bắc Đình Xuyên đào tạo người của huyết y môn.”

“Lâm Thu Linh đã đến trang viên Ánh Dương này để điều trị rất nhiều lần rồi ạ.”

“Sự chuyển biến tốt của bệnh tình của Lâm Thu Linh cũng do Bắc Đình Xuyên đã ra tay cứu chữa, hơn nữa lần nào cũng điều trị với phương pháp tốt nhất, Bắc Đình Xuyên vẫn luôn một mình điều trị cho bà ta như vậy.”

“Lâm Tam Cô luôn đi cùng bà ta, vẫn chưa biết được giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Đây cũng là lý do chính khiến cảnh sát không thể lấy bất kỳ thông tin nào từ bà ta.”

“Tài khoản ở nước ngoài của chồng Lâm Tiểu Nhan là Hoàng Thái Quân đã tăng thêm hàng triệu USD, chính miệng Hoàng Thái Quân đã thừa nhận rằng khoản tiền đó chính là khoản thù lao mà huyết y môn trả cho Lâm Thu Linh.”

“Còn việc thù lao trả cho chuyện gì thì Hoàng Thái Quân cũng không rõ.”

“Lâm Thu Linh trở thành bệnh nhân của cuộc thi chính là do Bắc Đình Xuyên gây ra…”

“Kết hợp với việc đầu độc ba người của Niêm Hoa vào đêm hôm đó, vé máy bay của Lâm Thu Linh đã đặt đi đến Đông Đô, cơ bản có thể khẳng định được rằng bà ta chính là người đã đầu độc ba người của Niêm Hoa.”

Mặc dù thời gian gấp rút, đã nhiều năm không tham gia những chuyện xã hội nữa, nhưng ông ấy vẫn lần ra được nhiều manh mối.

Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị trước, biết rõ mẹ mình và Bắc Đình Xuyên có chuyện gì mờ ám, nhưng khi nghe Đường Thất báo cáo xong Đường Nhược Tuyết vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.

Cô khó mà có thể tiếp nhận được chuyện này.

Nhìn số dư tài khoản trên máy tính bảng cùng với lời khai của Hoàng Thái Quân rồi nhìn tấm vé máy bay đi nước Dương, một chút may mắn cuối cùng của cô cũng đã bị dập tắt.

Đường Nhược Tuyết không nói thêm một câu nào, chẳng nói chẳng rằng từ từ đi vào trong thang máy.

Vừa bấm thang máy, Đường Nhược Tuyết vừa nhắc nhở: “Diệp Phi (Phàm) thắng được Bắc Đình Xuyên, lấy điện thoại di động, đưa cho bà Triệu.”

“Tôi nghe nói buổi chiều có nhiều người thân thiết với Bắc Đình Xuyên đã gặp chuyện không may rồi. Đường Thạch Nhĩ và Uông Nhân Kiệt cũng được mời đến để hỗ trợ điều tra. Có thể Nguyên Thu sẽ không ra ngoài được.”

“Lâm Thu Linh là một chuyện nhưng chúng ta cũng đã hết thời gian rồi…” Ông ấy có thể thấy rõ được mọi chuyện: “Hiện tại thì vẫn ổn, hoặc là bệnh tình của Lâm Thu Linh đã chuyển biến nặng hơn không thể đi lại hoặc là ai đó đã cho chúng ta một chút thời gian…”

Đường Nhược Tuyết đau đầu suy nghĩ, rồi hỏi một câu: “Bây giờ tình hình mẹ của tôi thế nào rồi?”

“Diệp Phi (Phàm) và Bắc Đình Xuyên đều cố gắng sử dụng kim châm để chữa trị, tuy không thể làm cho các triệu chứng của bà ấy biến mất hoàn toàn, nhưng nó tạm thời có thể áp chế được bệnh tình của bà ấy.”

“Hai giờ trước, Lâm Thu Linh đã tỉnh dậy như một phép màu, trạng thái tinh thần cũng rất tốt. Nửa tiếng trước bà ấy còn hét lên muốn ăn cháo trứng và thịt nạc nữa.”

Đường Thất nói nhỏ: “Bà ấy cũng hét lên đòi chuyển đến bệnh viện khác, còn muốn nhờ chuyên gia nước ngoài chữa trị nữa.”

“Bác sĩ điều trị nói rằng bà ấy như thế này là do tác dụng của chiếc kim trên trán do Diệp Phi (Phàm) châm vào.”

“Nếu như không có mũi kim đó, không chỉ không thể tập trung được năng lượng, mà còn không có thể áp chế được bệnh tình của bà ấy được nữa.”