Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2279




Chương 2293

“Nếu như không phải mẹ lấy một tỷ của Bắc Đình Xuyên rồi hạ độc ba người Niêm Hoa, Diệp Phi (Phàm) cũng sẽ cứu chữa cho mẹ.”

“Bây giờ nhà họ Đường cũng sẽ không có trăm mối nguy, đứng trước cục diện chuột chạy cùng sào thế này.”

“Là mẹ tự hại bản thân, là mẹ phá nát nhà chúng ta. Mẹ mới là kẻ đầu sỏ gây họa.”

“Chị cả, anh rể, Kỳ Kỳ, Diệp Phi (Phàm), … tất cả đều bị mẹ đuổi đi, là mẹ khiến cho cái nhà này không còn hình dáng.”

Đường Nhược Tuyết bộc lộ toàn bộ cảm xúc: “Ngay cả nằm viện mẹ cũng không chịu nằm yên. Có người mẹ nào giống như mẹ không?”

“Đồ vô ơn, tao là mẹ mày mà mày dám mắng ta à?”

Lâm Thu Linh nghe xong thẹn quá hoá giận, muốn giơ tay tát Đường Nhược Tuyết, thứ nhưng tay bà lại bị Đường Nhược Tuyết bắt lấy.

“Mẹ, đừng như vậy nữa. Để lại cho con một chút ký ức đẹp sau cùng có được không?”

Đường Nhược Tuyết rất đau lòng, nói: “Để con nhớ về những điểm tốt đẹp của mẹ có được không?”

“Khốn kiếp, tao là mẹ mày, tao có sai thì mày cũng không có quyền lên tiếng.”

Lâm Thu Linh nhìn thấy tay bị giữ lại thì càng tức giận hơn, chỉ là bà đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội hỏi: “Ký ức sau cùng, là sao?”

Bà nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, hô lên: “Đường Nhược Tuyết, mày muốn làm gì?”

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng phất tay, bảo Đường Thất đỡ Đường Tam Quốc ra ngoài, sau đó nhìn Lâm Thu Linh mà cười khổ: “Kỳ thật, cái đêm mà chị cả tự sát, cũng chính là ngày ba người Niêm Hoa trúng độc ấy, con đã biết mẹ thông đồng với Bắc Đình Xuyên rồi.”

“Bởi vì Diệp Phi (Phàm) sẽ không lừa con.”

“Nguyên nhân con dốc hết sức lực cứu mẹ, lại còn muốn Diệp Phi (Phàm) lấy ra bằng chứng xác thực, trừ lý do không muốn để Diệp Phi (Phàm) bị liên lụy thì con còn muốn nhà ta không bị ngàn người chỉ trỏ nói xấu.”

“Nói như thế nào thì mẹ vẫn là mẹ con, con không muốn mẹ bị gán tiếng xấu là một kẻ phản bội.”

“Chẳng qua là con cũng cần cho Diệp Phi (Phàm) một câu trả lời thỏa đáng.”

“Con xóa địa chỉ trang viên Dương Quang trên điện thoại của bố là muốn để Đường Thất điều tra rõ ràng mọi việc nhanh hơn đám người Dương Kiếm Hùng.”

“Đương nhiên, trong lòng con sớm đã biết mẹ có tội. Điều tra rõ ràng chỉ để cho mình hoàn toàn mất đi hi vọng mà thôi.”

“Sự thật là mẹ cũng làm rất nhiều chuyện đụng đến giới hạn chịu đựng của rất nhiều người.”

Cô cười buồn một tiếng: “Con không muốn và cũng không thể đối mặt.”

Mí mắt Lâm Thu Linh không ngừng giật giật, bà hét lên một tiếng: “Đường Nhược Tuyết, mày muốn làm gì?”

“Bắc Đình Xuyên chết rồi. Trước khi chết, gã đã đưa điện thoại di động cho Diệp Phi (Phàm).”

Đường Nhược Tuyết nhìn Lâm Thu Linh, cười khổ: “Con đoán trong điện thoại có rất nhiều thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng sẽ có bằng chứng mẹ thông đồng với Bắc Đình Xuyên.”

“Một khi chuyện này lộ ra, mẹ chẳng những phải mang tội mà chết, nhà họ Đường cũng phải xấu hổ.”

Cô thở dài một hơi: “Con không thể để nhà ta không ngóc đầu lên được, con cũng không muốn mẹ bị chửi rủa, cho mẹ chút thể diện là điều cuối cùng mà con có thể làm.”

“Đường Nhược Tuyết, rốt cuộc là mày muốn làm gì?”

Lâm Thu Linh nhận ra có điều gì đó không ổn, quát lên: “Tao là mẹ mày, chẳng lẽ mày muốn giết tao ư?”

“Hai mẹ con ta, hết duyên hết phận…”

Khuôn mặt Đường Nhược Tuyết lộ ra sự đau khổ, sau đó cô bỗng nhiên đưa tay nhổ chiếc châm bạc trên trán Lâm Thu Linh.