Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2262




Chương 2276

“Tổ Ủy hội chọn ra hai mươi chứng bệnh để kiểm tra đánh giá mấy người, ví dụ như: sốt cao 40°C, nhồi máu cơ tim, sơ gan cổ trướng, gan phổi biến dạng…”

“Mỗi một mục đều được chia là một điểm, ba điểm, năm điểm và năm mươi mốt điểm.”

“Quy tắc của ván này rất đơn giản, mọi người tự chọn một số loại bệnh trên người bệnh nhân rồi tiến hành chữa trị, có thể chọn bệnh có điểm số thấp nhưng dễ, cũng có thể chọn lựa bệnh có độ khó cao nhưng nhiều điểm.”

“Sau đó dựa vào việc bệnh nhân có chuyển biến tốt hoặc là khỏi hẳn để cho điểm.”

“Mỗi người đều có hai tiếng, ai điểm cao hơn thì thắng.”

“Tổ Ủy hội cung cấp tất cả thuốc thông thường, truyền nước và thiết bị y tế.”

“Bốc thăm quyết định ai chữa trị trước, sau đó lần lượt tiến hành. Mỗi người đều tự sử dụng quỹ thời gian của mình, hết giờ sẽ tổng kết và tính điểm.”

Người chủ trì nói với Diệp Phi (Phàm) và Hắc Xuyên Mộ Tuyết: “Diệp Phi (Phàm), Hắc Xuyên Mộ Tuyết, hai người đã hiểu rõ chưa?”

Diệp Phi (Phàm) cùng Hắc Xuyên Mộ Tuyết gật gật đầu: “Đã hiểu.”

“Mẹ kiếp, ván này rất kỳ quái nha, hình như là cùng chữa cho một người.”

“Đúng là cùng chữa cho một người, chỉ là trên người cô ta có rất nhiều bệnh, ai chữa nhiều, chữa tốt, tích góp nhiều điểm sẽ thắng.”

“Đây là người nào vậy? Trong người có quá nhiều bệnh, hơn nữa tất cả bệnh viện đều từ bỏ.”

“Kỳ thật cô ta cũng khó sống, chỉ là còn nước thì còn tát. Phỏng chừng bệnh viện cũng hết cách, bằng không thì cũng sẽ không đưa cô ấy ra làm chuột bạch.”

“Nếu như là tôi chữa trị, ta chắc chắn sẽ chọn chứng bệnh dễ dàng điều trị nhất, như vậy ít nhiều vẫn có thể lấy vài điểm. Nếu trị chứng bệnh có độ khó cao thì chỉ có tốn công mà không có kết quả.”

“Cũng chưa chắc, biết đâu giải quyết hết chứng bệnh năm mươi mốt điểm kia, vậy chẳng phải là cầm chắc chiến thắng rồi?”

“Ông bạn suy nghĩ nhiều rồi, Tổ Ủy hội gán cho chứng bệnh đó năm mươi mốt điểm, một chứng bệnh quyết định thắng thua như vậy, có lẽ bệnh này đã không có khả năng chữa được.”

Tiếng nói vừa ra, không ít người ở đây lại bắt đầu nghị luận, nét mặt đều là vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới ván này là chữa cho người sắp chết.

Đám người Lão Cung cũng nhíu mày, điều này rõ ràng là một đề thi vừa tốn thời gian lại tốn công sức.

Nếu là bình thường, bọn họ sẽ không lo lắng cho Diệp Phi (Phàm). Nhưng bây giờ Diệp Phi (Phàm) đi đứng không thôi cũng rất mệt, càng chưa nói đến việc cầm ngân châm chữa bệnh.

Trái lại đám người Bắc Đình Xuyên thì lại tươi cười rạng rỡ, tràn đầy tự tin.

“Soạt.” Không đến một tiếng, một tổ y sĩ đẩy một chiếc giường bệnh đi ra từ cửa hông, trên giường có một người mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh.

Thân thể cùng trán cô đều dán không ít miếng dán cảm ứng tinh vi.

Lúc này, bệnh nhân đã không còn tỉnh táo, không ngừng ho khan, thỉnh thoảng còn rên vài tiếng, rất là đau đớn, ai nhìn qua cũng biết là mắc bệnh rất nặng.

Rất nhanh, bệnh nhân được đẩy lên trên đài cao.

Diệp Phi (Phàm) chăm chú nhìn sang, thân thể anh không khỏi chấn động: “Lâm Thu Linh!”

Gần như cùng giờ phút đó, lối vào cũng có thêm vài bóng người, Đường Tam Quốc, Đường Kỳ Kỳ xuất hiện vẻ mặt đầy lo lắng, sau đó Đường Nhược Tuyết cũng xuất hiện ở đó.

Hiển nhiên họ đều được thông báo, Lâm Thu Linh được chọn làm người bệnh để hai bên tranhh tài.

“Diệp Phi (Phàm), nhìn dáng vẻ ốm yếu của anh, Huyết Y môn không cần bốc thăm, cho anh cơ hội ra tay trước.”

Bắc Đình Xuyên lộ ra một nụ cười đắc ý: “Để tôi xem anh còn chút sức lực nào không?”

“Tôi tôn trọng ý kiến của Huyết Y môn.”