Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2261




Chương 2275

Mười mấy tên đệ tử Huyết Y môn đều nhìn dáng vẻ ốm yếu của Diệp Phi (Phàm) rồi cười phá lên, từ chối cho ý kiến. Nhìn dáng vẻ này có khi còn không cầm được một cái ngân châm ấy chứ.

Chỉ có Hắc Xuyên Mộ Tuyết đang được cả đám người vây quanh là không nói gì.

Cô chăm chú nhìn Diệp Phi (Phàm), dường như là rất bất ngờ khi Diệp Phi (Phàm) xuất hiện ở hội trường vào hôm nay.

Cô nghe Bắc Đình Xuyên nói Diệp Phi (Phàm) đang nằm thoi thóp, lúc nào cũng có thể ngỏm củ tỏi, làm sao lại có thể đến đây?

Đối với cô mà nói, Diệp Phi (Phàm) đứng ở trên đài cao có ý nghĩa rất lớn.

Diệp Phi (Phàm) vẫy tay ngăn lại đám Khổng Đào Lý đang chực nổi đóa, cười nhạt một tiếng nhìn Bắc Đình Xuyên: “Bắc Đình tiên sinh nghe ngóng tin tức thật mau lẹ nha! Không sai, đúng là tôi đã bị người ta đánh cho gần chết, nhưng cũng may vẫn còn một hơi tàn, giữ lại một mạng.”

“Trái lại, đám Miêu Kim Qua, đồng minh của anh thì lại không còn một mống, ít nhất cũng có hơn hai ngàn tên về chầu tổ tiên.”

Anh nói xong lại bồi thêm một câu: “Sau này, đám bạn bè chó lợn của anh ở Thần Châu lại thiếu mất một đứa rồi!”

Nụ cười trên mặt Bắc Đình Xuyên tắt ngóm.

Hắc Xuyên Mộ Tuyết thì nheo mắt, trong đôi mắt sắc sảo hơi tối đi một chút.

“Đúng rồi, còn giúp tôi kiếm được một món hời lớn.”

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt, tiếp tục nói: “Anh không biết Miêu Kim Qua giàu cỡ nào đâu, vàng bạc châu báu tích lũy mấy đời, tất cả chất đầy một cái hang động!”

“Thân thể tôi mệt mỏi như này đều là do phải đếm tiền nhiều quá đấy!”

“Hình như trong đó có không ít dược liệu quý báu mà Huyết Y môn tặng hắn ta, mỗi món đều có giá trị không nhỏ!”

“Trong đó có một cây linh chi ba trăm năm, hình như là mới tặng cách đây một tuần. Bắc Đình tiên sinh thật sự là khách sáo, tặng quà lớn như vậy!”

“Vừa đúng lúc tôi chuẩn bị nấu canh tẩm bổ thân thể cho ba người bọn Niêm Hoa.”

“Đúng rồi, quên nói cho anh biết, hai ngày nữa là ba người Niêm Hoa có thể tỉnh lại, không biết lúc nào Yamamoto mới mở nổi mắt?”

Diệp Phi (Phàm) miệng nam mô bụng một bồ dao găm, đá đểu Bắc Đình Xuyên: “Tôi nhớ vị thiên tài này ghê!”

“Diệp Phi (Phàm), anh đừng khinh người quá đáng!”

Sắc mặt Bắc Đình Xuyên rất khó coi: “Hôm nay, tôi sẽ tính đủ cả vốn lẫn lãi?”

“Để tôi coi, sau khi thua trận thì anh còn có thể mạnh miệng như vậy được nữa hay không?”

Rồi anh ta nói với đám đệ tử của Huyết Y môn: “Đi, trở về, chuẩn bị khai chiến!”

Diệp Phi (Phàm) cười nhạt một tiếng, cũng mang đám người Lão Cung trở về chỗ ngồi của Thần Châu.

Lần này, Diệp Phi (Phàm) phát hiện thêm vài bóng dáng quen thuộc. Trừ đám Uông Kiều Sở, Nguyên Thu, Triệu phu nhân thì còn có cả Hổ Nữu cũng ngồi ở hàng ghế sau xem trận thi đấu hôm nay.

Thấy Diệp Phi (Phàm) nhìn sang, Hổ Nữu khẽ gật cằm, coi như một lời chào hỏi.

Hiển nhiên có rất nhiều ánh mắt đang chắm chú nhìn ván đấu cuối cùng này.Chín giờ, trận chung kết chính thức bắt đầu. Người chủ trì lại đứng trên đài cao, tuyên bố Diệp Phi (Phàm) và Hắc Xuyên Mộ Tuyết ra sân.

Sau đó, Khổng Đào Lý thay mặt cho Thần Châu bốc thăm hạng mục thi đấu.

“Nội dung ván đấu này là, khám và trị bệnh cho một bệnh nhân ngay tại hiện trường.”

“Đây là một bệnh nhân mà các bệnh viện lớn đều bó tay, hầu như đều muốn từ bỏ.”

“Trên người cô ấy có rất nhiều bệnh hiểm nghèo.”