Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2258




Chương 2272

Diệp Phi (Phàm) cảm thán về Viên Thanh Y một tiếng. Rõ ràng tay bà ta đã nhuốm không ít máu, nhưng Diệp Phi (Phàm) cũng không trách cứ bà ta.

Dù thủ đoạn của Viên Thanh Y thô bạo, nhưng rất có hiệu quả trong việc ổn định tình hình ở Miêu Thành.

Sau đó, anh chợt nhớ tới một chuyện, nhìn Tống Hồng Nhan: “Cuộc thi đấu y thuật sao rồi?”

Nụ cười trên mặt Tống Hồng Nhan khựng lại, sau đó cô thở dài: “Hôm qua đấu vòng ba rồi. Cả ba người Niêm Hoa đều có tên trong danh sách. Những quán quân Hoa Đà Bôi lần trước cũng vào sân cả, tất cả bọn họ đều bại trong tay Hắc Xuyên Mộ Tuyết. Cô ấy quả nhiên là thiên tài, đánh bại ba tuyển thủ của Trung Quốc trong nháy mắt, đám người Bắc Đình Xuyên lại có dịp lên mặt rồi.”

Cô hơi do dự nói tiếp: “Chắc chỉ có cậu mới ngăn được cô ấy, nhưng bây giờ thân thể cậu suy yếu lại còn vết thương nữa, nếu cậu vào sân thì rất mạo hiểm.”

“Thắng liên tục ba trận sao?”

“Hắc Xuyên Mộ Tuyết coi em chết rồi ạ.”

Diệp Phi (Phàm) cong khóe miệng nở một nụ cười lạnh nhạt: “Để em cho cô ta biết, em chưa chết thì cô ta cũng vẫn chỉ là bề tôi thôi.”

Sáng ngày hôm sau, Diệp Phi (Phàm) ngủ thêm ba tiếng nữa thì dậy.

Thân thể của anh đã bị tổn thương quá độ, anh vận chuyển ” Kinh Thái Cực” mới có thể miễn cưỡng chữa trị tinh thần mình, khiến anh không đến mức nhìn uể oải quá.

Diệp Phi (Phàm) tích góp từng chút ánh sáng trắng đưa vào người ba người Niêm Hoa.

Anh cảm thấy mình phải cố gắng lắm mới đứng dậy nổi.

Có điều dù cơ thể anh rất suy yếu nhưng anh vẫn quyết định đến tham dự trận chung kết Trung Y.

Dù là Trung Quốc hay là Nước Dương, chỉ còn mỗi một cái tên trong danh sách thôi, ai là người thắng trận này thì mới đạt được thắng lợi cuối cùng.

Mọi người ở Kim Chi Lâm thấy Diệp Phi (Phàm) tỉnh lại thì rất vui vẻ, cứ như là bọn họ mới trúng số độc đắc vậy.

Người đáng tin cậy đã về rồi, đám người ở Kim Chi Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bọn họ nghe anh muốn đi thi đấu lại lo lắng cho cơ thể anh. Cả vết thương bên ngoài hay nội thương, cả hai cái đều chưa có cái nào ổn cả. Cách khai mở trí tuệ chỉ là cách kéo Diệp Phi (Phàm) ra khỏi đau khổ thôi. Bây giờ Diệp Phi (Phàm) cần nghỉ ngơi hơn, tham dự trận chung kết là một chuyện cực kỳ không sáng suốt.

Lỡ như anh bốc phải đề thi cần tiêu hao thể lực thì Diệp Phi (Phàm) không những khó mà hoàn thành trận thi đấu, anh còn có thể ngất đi lần nữa.

Hơn nữa bây giờ khí thế của Hắc Xuyên Mộ Tuyết rất dữ dội, thực lực của Hắc Xuyên Mộ Tuyết còn trâu bò hơn cả Thiên Sơn và Yamamoto, Diệp Phi (Phàm) uể oải như thế, nếu thi đấu với cô ta chắc chắn là thua rồi.

Hôm nay là trận cuối, nếu Diệp Phi (Phàm) thua trận lại bị nghìn người chửi mắng, thậm chí còn có khả năng sẽ đội cái nồi kẻ phản bội trên đầu nữa.

Không ai thấy anh từng thắng liên tục ba trận, cũng không ai quan tâm anh đã trải qua những gì, mọi người chỉ biết anh đã thua trận chung kết, khiến Trung Quốc mất hết mặt mũi.

“Diệp Phi (Phàm), tuy rằng bọn tôi cũng hy vọng cậu có thể thắng cuộc thi, làm vẻ vang cho nền y học Trung Quốc, nhưng bây giờ cậu đã thành hình dạng này rồi, không tham gia thi được đâu.”

Cung Lão là người nghĩ thoáng nhất cũng đứng ra khuyên Diệp Phi (Phàm): “Nếu cậu còn xảy ra chuyện thì tôi biết ăn nói sao với bố mẹ cậu đây. Hơn nữa nếu cậu ngã xuống, ba người Niêm Hoa cũng không có ai giải độc cho nữa.”

“Tôi nghe nói đến Huyết Y Môn cũng không tự giải độc được, Yamamoto còn đang hôn mê đấy.”

Ông quan tâm nói: “Nếu không thì trận này để người khác đấu đi, dù sao chúng ta cũng thắng mười lăm trận rồi.”

“Đúng vậy, Diệp Phi (Phàm), đừng ham thắng bại trong phút chốc, thân thể mới là thứ quan trọng nhất.”