Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2105




Chương 2118:

Khi Đường Nhược Tuyết xông đến bên cạnh Diệp Phi (Phàm) theo bản năng, anh đã hét lên một câu vang vọng khắp hội trường: “Lăn xuống đây cho tôi.”

Mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên nhìn Diệp Phi (Phàm) sau đó lần lượt lộ ra vẻ xem kịch.

Có phải đầu óc của thằng nhóc này úng nước không, lại dám hô to gọi nhỏ trong trường hợp như thế này?

Cho rằng đây là chợ rau con con trên vỉa hè hay sao?

Đây không chỉ là khiêu khích năm trăm nhân tài kinh doanh xuất sắc mà còn không hề nể mặt Đường Môn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Diệp Phi (Phàm), anh làm gì vậy?”

Đường Nhược Tuyết kéo anh rồi khẽ quát: “Đây là Đại hội Thương Minh đấy.”

Giọng điệu của cô vừa khuyên nhủ lại vừa nhắc nhở anh rằng đến tham gia Đại hội Thương Minh đều là những người giàu có hay quyền quý, ngoài ra còn có Đường Thạch Nhĩ – người đứng đầu của nhánh mười hai Đường Môn tự mình đến theo dõi.

Diệp Phi (Phàm) đến đây gây sự rất dễ khiến cho ông ta không hài lòng.

Cô biết rằng để đảm bảo cho Đại hội được diễn a suôn sẻ nên ông ta đã sắp xếp một đội súng lục gồm ba mươi sáu người.

Dù anh có giỏi đến đâu đi chăng nữa nhưng cũng không thể chống lại nhiều tay súng như vậy.

“Anh không biết Đại hội Thương Minh hay Vũ Minh gì hết.”

Diệp Phi (Phàm) thơ ờ bỏ tay của cô ra rồi chậm rãi bước lên bục: “Anh chỉ biết nợ máu thì phải trả bằng máu, đây là chuyện hợp tình hợp lý.”

Anh làm lơ những ánh mắt khinh thường của mọi người mà nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Thanh kiêu ngạo trên đài rồi mở miệng nói: “Đoan Mộc Thanh, lăn xuống đây ngay.”

“Diệp Phi (Phàm) có phải anh đến đây là vì chuyện video giám sát của Thái Hồ hay không?”

Đường Nhược Tuyết lại bước tới giữ lấy anh: “Đoan Mộc Thanh không cố ý nhắm vào anh, hắn ta chỉ là thấy việc thì lên tiếng muốn trả lại công lý cho các bậc bề trên của nhà họ Đoan Mộc mà thôi.”

“Hắn ta cũng bị hung thủ giết người che mắt, sau mới biết mình hiểu nhầm nên không còn kiện anh nữa.”

“Anh không thể đổ hết trách nhiệm lên người hắn ta được.”

“Diệp Phi (Phàm) mau rời khỏi đây trước đi, có chuyện gì lại ngồi xuống nói chuyện sau.”

Cô nóng lòng muốn giải quyết mọi chuyện thì khóe mắt đã nhìn thấy Đường Thạch Nhĩ đang gọi điện thoại, chắc chắn là kêu đội súng lục tới.

“Trong mắt em anh là người nhỏ mọn như vậy sao, nếu không làm sao có thể cho rằng anh đến báo thù chỉ vì chuyện video giám sát chứ?”

Diệp Phi (Phàm) nắm chặt lấy bàn tay không muốn buông ra của Đường Nhược Tuyết, giọng nói đầy bình tĩnh và lạnh lùng: “Chỉ là anh cần phải sửa lại một câu của em, Đoan Mộc Thanh không phải biết sai nên mới không kiện anh nữa mà là anh hoàn toàn trong sạch, anh ta không thể kiện cáo được.”

“Ngay cả mấy người bạn cũ của Miêu Thái Đẩu cũng không có lựa chọn nào khác phải thả anh ra, thì Đoan Mộc Thanh lại lấy gì ra mà kiện anh chứ?”

“Vậy thì tại sao anh lại gây rối cho hắn ta?”

Đường Nhược Tuyết cắn chặt môi không chịu buông tay: “Cho dù giữa hai người có thù oán cũng không vội giải quyết ngay bây giờ.”

Nếu như không phải là chuyện Đoan Mộc Xương bị giết, thì cô thật sự đoán không ra khúc mắc giữa hai người là gì mà khiến cho cuối cùng cả hai đều trở mặt như vậy.

Diệp Phi (Phàm) gỡ từng ngón tay của người phụ nữ ra rồi tiếp tục đi về phía Đoan Mộc Thanh, sau đó giọng nói của anh vang vọng khắp hội trường: “Buổi chiều ngày hôm qua bệnh viện Hồng Nhan đã xảy ra một vụ ám sát, một kẻ ám sát đã giả vờ làm người nhà của bệnh nhân, sau đó tấn công bất ngờ khi tôi đang kiệt sức vì cứu người.”

“Tổng giám đốc Tống vì bảo vệ tôi nên đã đỡ một nhát dao giúp tôi.”