Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2104




Chương 2117:

Trên mặt Cao Tĩnh là dấu bàn tay rõ ràng, cô ấy tủi thân chạy ra khỏi phòng họp, nước mắt chảy dài trên mặt.

Cô ấy cắn chặt môi để ngừng khóc, trong tầm mắt, cô ấy nhìn thấy một nhóm người đang đằng đằng sát khí bước đi trên bậc thang.

Người đứng đầu, mặc một thân tây trang gọn gàng chính là Diệp Phi (Phàm)…

Khi Diệp Phi (Phàm) nhìn thấy Cao Tĩnh khóc, Đoan Mộc Thanh đang mời Đường Nhược Tuyết vào trong hội trường lớn.

Hợp đồng đã bị Cao Tĩnh xé nát nên cần phải in lại và ký tên đóng dấu của công ty, trong vòng một tiếng đồng hồ cũng chưa chắc có thể xong xuôi, mà Đoan Mộc Thanh lại chuẩn bị lên bục để phát biểu.

Vì vậy hắn ta trực tiếp mời Đường Nhược Tuyết đến tham gia, chờ đến khi hắn ta phát biểu xong lại ký tiếp hợp đồng.

Đoan Mộc Thanh lấy cớ là đánh nhanh thắng nhanh, thực ra là để Đường Nhược Tuyết thấy được sự oai phong của hắn ta.

Cô đã uyển chuyển thay đổi ngày hẹn khác mấy lần, nhưng hắn ta lại lấy sự chia rẽ của Đường Môn ra để gây áp lực.

Vì vậy cuối cùng cô chỉ đành đi theo Đoan Mộc Thanh bước vào hội trường.

Đường Nhược Tuyết rất ít khi qua lại với các nhánh của Đường Môn nhưng vẫn phải cho họ mặt mũi, tránh để cho Đường Thạch Nhĩ người đứng đầu của nhánh thứ mười hai lại tận dụng cơ hội.

“Thưa các quý ông và quý bà, chúc một buổi sáng tốt lành!”

“Rất vui vì các vị đã đến Long Đô và tôi càng vui hơn khi được làm quen với các vị đến từ khắp nơi trên thế giới, hôm nay là Đại hội Thương Minh lần thứ mười ba…” Khi Đường Nhược Tuyết tìm được một vị trí hẻo lánh ngồi xuống, thì Đoan Mộc Thanh đã đứng trên bục cao phát biểu vào micro đầy khí thế.

Rất nhiều người đẹp đều ngắm nhìn hắn ta với ánh mắt nóng bỏng.

“Rầm!” Đúng lúc này mí mắt của nhân viên bảo vệ đang chậm rãi đóng cửa đột nhiên giật mạnh, có hơn chục người với vẻ mặt hung ác xuất hiện trong tầm nhìn.

Viên Thanh Y dẫn theo mấy người anh em của Vũ Minh vây quanh Diệp Phi (Phàm) bước về phía trước.

Sáu nhân viên bảo vệ vừa sờ túi đựng súng vừa tiến lên thì đã nhìn thấy một bóng người chợt thoáng qua, Viên Thanh Y xông qua bọn họ.

Sáu người bỗng rên rỉ một tiếng, sau đó toàn bộ tay chân đều run rẩy bay ra ngoài va phải bức tường rồi ngã xuống đất không hề nhúc nhích.

Diệp Phi (Phàm) vừa tới trước cửa không hề nhiều lời mà trực tiếp tung một cú đá mở ra.

“Rầm!”

Cánh cửa mở ra cùng với một tiếng vang cực lớn, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Hành động này đã khiến tất cả mọi người có mặt tại đó đều kinh ngạc, ngay cả lời mở đầu cuộc họp của Đoan Mộc Thanh cũng bị cắt ngang.

Trông hắn ta giống như một con gà trống bị cắt tiết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối vào.

Rất nhiều người đưa mắt nhìn Diệp Phi (Phàm).

Đường Nhược Tuyết cũng bất giác quay đầu lại, ngạc nhiên đến độ không thốt lên lời khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó: “Diệp Phi (Phàm) sao?”

Cô không ngờ tới anh sẽ có mặt ở nơi như vậy, càng không nghĩ đến sẽ xuất hiện theo cách này.

Cô cho rằng chính Cao Tĩnh đã tìm anh tới để ngăn cản mình, nhưng sau đó lại mau chóng nhận ra Diệp Phi (Phàm) không thể đến nhanh như vậy được.

Cô lập tức nhớ tới khúc mắc giữa anh và Đoan Mộc Thanh.

“Đoan Mộc Thanh.”