Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2092




Chương 2105

“Roẹt” gần hai tiếng đồng hồ trôi qua, tấm rèm cũng được kéo ra kèm theo một âm thanh lớn, Diệp Phi (Phàm) đi ra ngoài với khuôn mặt mệt mỏi.

Để nhanh chóng cứu bệnh nhân, Diệp Phi (Phàm) gần như đã tiêu hao hết sức lực của mình, hiện giờ đến ngay cả sức để giết một con chó thì anh cũng chẳng còn nữa rồi.

Tống Hồng Nhan bước đến đón chào anh: “Diệp Phi (Phàm), anh không sao chứ?”

Diệp Phi (Phàm) mỉm cười nói: “Không sao, tôi chịu được.”

Sau đó anh ta bắt đầu thực hiện (Thái Cực Kinh), muốn lấy lại một chút sức lực.

“Chịu đựng được thì tốt, đi, đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một chút.”

Tống Hồng Nhan vẻ mặt đau lòng dìu đỡ Diệp Phi (Phàm): “Sở y tế đã đưa ra giám định, thuốc Hồng Nhan Bạch không có vấn đề gì, là do bị kẻ khác dùng ống tiêm bơm chất độc vào.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy liền thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, không cần phải lo lắng thuốc mỡ bị thu hồi. Tính toán lớn nhất của kẻ thù đã bị đổ bể, phần còn lại thì dễ dàng đối phó hơn nhiều rồi.”

“Trời ơi, tại sao con gái lại không một chút động tĩnh gì thế này? Có phải là đã trở thành người thực vật rồi không?”

Lúc này, bọn người phụ nữ trung niên phản ứng lại, tất cả đều chạy vào đại sảnh để kiểm tra bệnh nhân, khi phát hiện có người nhắm mắt chưa tỉnh liền ngay lập tức giận tím mặt: “Nó chỉ trúng độc tố, cũng chẳng phải bị tổn thương não hay tay chân gì, sao lại không mở mắt?”

“Tôi nói cho các người biết, Vương Thúy Hoa tôi không phải là người bình thuờng đâu, nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu…”. Bà ta chỉ tay về phía Diệp Phi (Phàm) hét lên: ” Đặc biệt là cậu, tên nhóc con tóc còn để chỏm này, thật là làm càn.”

“Câm miệng!” Kim Ngưng Băng đi ra, phẫn nộ hét lên: “Con gái của bà đã qua cơn nguy kịch rồi, nếu bà không biết gì về y học thì đừng có mà ngậm máu phun người.”

“Ai sử dụng thuốc gây mê thì đều sẽ phải hôn mê trong một vài tiếng đồng hồ thôi, con gái của bà vừa mới được giải độc mà bà lại muốn cô ta ngay lập tức nói chuyện được, bà coi cô ta là máy móc đó à?”

Hai mươi ba người, hai mươi ba bệnh nhân đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, bác sĩ Diệp đã phí hết sức mình đưa bọn họ quay trở về từ cửa tử, mệt như chó vậy…”

“Các người không những không cảm ơn, lại còn nghi ngờ chất vấn y thuật của anh ấy, các người rốt cuộc là có lương tâm hay không?”

“Tôi nói cho các người biết, tôi sẽ đưa các người vào danh sách đen.”

Cô hận không thể cho bọn người đó mấy cái bạt tai như Tống Hồng Nhan được: “Bệnh viện Hồng Nhan sau này sẽ không bao giờ tiếp đón những kẻ vô lại như các người.”

“Trời ạ, cô đang mắng người đó à?” người phụ nữ trung niên nghe vậy liền nổi cơn tam bành, la hét với những người xung quanh: “Các người đều thấy rồi đấy, viện trưởng đang mắng người này, đây là phẩm chất gì cơ chứ!”

“Đúng vậy, sao có thể mắng người chứ, bác sĩ là phải nhân nghĩa, không hiểu sao? Đây chính là không có phẩm chất gì cả!”

“Khẩu khí lớn như vậy, cũng không biết vì sao lại có thể làm viện trưởng được, có lẽ là có tay trên nâng đỡ rồi. ”

“Cấm chúng tôi sao? Đây chính là đang tước đi quyền được chữa trị của chúng tôi, tôi sẽ kiện cô!”

“Chụp ảnh cô ta, chụp ảnh cô ta, sau đó đăng lên mạng, để cô ta mất mặt, để cư dân mạng chửi chết cô ta.”

Một đám người nhà của bệnh nhân cũng hùa theo, lần lượt tấn công Kim Ngưng Băng, giống như cô ta đã làm một việc đại nghịch bất đạo vậy. Đây cũng chính là thể hiện cho việc bọn họ có tật giật mình.

Ban nãy chính bọn họ là người chỉ trích Diệp Phi (Phàm) là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch không cứu được người, bây giờ toàn bộ hai mươi ba bệnh nhân đều đã không sao, bọn họ như bị đánh vào mặt mình vậy. Do vậy, việc Kim Ngưng Băng lên tiếng chửi mắng bọn họ để họ tìm cách trút giận, coi như là lấy lại chút thể diện cho bản thân, nhân tiện xem xem liệu có tiền đền bù hay không.