Chương 1948:
“Bệnh của ông nội tôi đến mười người giỏi bậc nhất Nước Nam, sáu chuyên gia cấp Đại vương ở phía Tây còn phải bó tay chịu trói, cái Cảng Thành rách nát này lại có người chữa được ư?”
“Kim Trí Viên chỉ là một đứa ăn hại, người cô ta có thế tìm được phỏng chừng đến cả giấy phép hành nghề y cũng không có. Các người đế cho người cô ta mời đến khám bệnh cho ông nội chính là muốn ông nội phải chết”
“Mặc dù tôi hy vọng ông của tôi sẽ chết sớm đầu thai sớm, nhưng cũng là để ông chết một cách êm dịu thay vì bị hành hạ đến chết”
“Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn dùng Đông y cứu người?
Còn tin vào Đông y?
Các người hít khói mù đến hỏng não luôn rồi Quyền Tú Nhã mắng người đàn ông trung niên rát cả mặt: “Không phải là tôi nói chuyện khó nghe mà là các người khiến tôi rất thất vọng”
“Tố chất thế này thì làm sao làm rạng danh thương hội Nước Nam được?”
“Trình độ thế này làm sao có thế khiến thương hội Nước Nam bước ra thế giới được?”
“Các ngươi cứ ở Cảng Thành cả đời đi, một đám vô dụng không đứng dậy được, rác rưởi: Cô ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại cho thêm một cái tát.
Người đàn ông trung niên bị đánh cho tối tăm mặt mũi, khóe miệng chảy máu, ánh mắt rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng không nói tiếng nào.
” Quyền Tú Nhã chỉ vào một cô gái nước Nam đang nấp sau đám người, đây là tay chân cô ta cài vào thương hội nước Nam: “Mau đến dẫn đường cho tôi. Tôi muốn gặp Kim Trí Viên và ông nội ngay lập tứ: “Rề rà thêm lúc nữa, tôi lo là gã lang băm do Kim Trí Viên mời sẽ giết chết ông tôi mất”
Sau đó cô ta lại quét mắt nhìn mọi người một lượt: “Một đám ăn hại, lát nữa tôi sẽ quay lại xử lý các người”
‘Sau khi nói xong, cô ta bảo cô gái trẻ dẫn đường: “Đi”
Cô gái trẻ lập tức dẫn đám người Quyền Tú Nhã đến nơi Quyền Tương Quốc đang nằm.
Chưa đầy năm phút, đám người Quyền Tú Nhã đã đến nơi ở của Quyền Tương Quốc.
Người canh giữ là một người đàn ông to lớn tên A Tú, vừa trông thấy Quyền Tú Nhã thì mặt biến sắc, hiển nhiên anh ta biết rõ đây là một nhân vật vô lý và khó giải quyết.
Nhưng anh ta vẫn dẫn theo hơn mười vệ sĩ đi đến: “Cô Quyền, mời cô dừng bước.”
Anh ta lịch sự nói: “Thần y Diệp đang phạt mao tẩy tủy cho ông cụ, không ai được phép quấy rầy”
“Phạt mao tẩy tủy?”
Quyền Tú Nhã tỏ vẻ kinh ngạc: “Mấy thứ linh tinh trên TV mà các người cũng tưởng thật à? Các người đúng là bị úng não hết rồi.”
“Xem ra ông nội tôi thật sự là bị các người hại chết rồi.”
Giọng cô ta trầm xuống: “Lập tức tránh ra cho tôi!”
Mặt A Tú không đổi sắc chặn đường: “Cô Kim đã nói là không ai được vào trong cho đến khi điều trị xong”
“Đảng”
Khuôn mặt xinh đẹp của Quyền Tú Nhã tối xuống, không nói nhảm nữa, trực tiếp lấy ra một khẩu súng lục ngà voi bắn vào đùi của A Tú.
Một tiếng súng vang lên, A Tú kêu lên một tiếng đau đớn, loạng choạng ngã xuống đất Máu tươi phụt ra, nhìn thấy mà giật mình.
“Khống chế bọn họ!”
Các vệ sĩ họ Kim khác thấy thế thì theo bản năng muốn rút vũ khí ra, nhưng lại bị đám vệ sĩ do Quyền Tú Nhã mang đến xông lên, từng người bị khống chế.
A Tú cố gắng giấy dụa muốn đứng lên: “Cô Quyền, cô không thế đi vào…”
“Păng!” Quyền Tú Nhã lại bắn một phát nữa, bản gãy chân còn lại của A Tú, rồi một cước đá anh ta ra ngoài.