Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1947




Chương 1947:

Một thanh niên đến từ nước Nam thay đổi sắc mặt, cau mày nói thầm một câu: “Ơ kìa, sao Quyền Tú Nhã lại bay đến Cảng Thành rồi?”

“Không biết, hy vọng cô ta đi nhanh về nhanh, nếu không cuộ, chúng ta sẽ khó khăn lắm đây”

sống của “Đừng nữa nói, để cô ta nghe được sẽ cho cậu hai cái tát trước mặt mọi người luôn đấy”

Vài người bạn xung quanh thấp giọng cảm khái một câu, vẻ mặt của họ có hơi khó coi, rõ ràng là họ không có thiện cảm gì với Quyền Tú Nhã Người đàn ông trung niên trước đây từng chặn Diệp Phi ở cầu thang nhanh chóng đi xuống: “Cô Quyền, chào buổi chiều, sao cô lại tới đây?”

Ông ta cố gắng mỉm cười, nhưng vẫn rất gượng gạo.

“BốpI”

Quyền Tú Nhã trực tiếp tát một cái vào mặt người đàn ông trung niên: “Đồ chó má, nói chuyện với chủ nhân kiểu gì đấy?”

“Tại sao tôi lại đến đây Trên mặt Quyền Tú Nhã ẩn chứa nét băng giá: “Thương hội Nước Nam là của Kim Trí Viên đúng không? Tôi không thể đến được à?”

Hai má người đàn ông trung niên sưng đỏ, tuy giận nhưng không dám nói gì, cười đáp: “Tôi không có ý đó”

“Không có ý đó thì là có ý gì?”

Quyền Tú Nhã hung dữ nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Có phị Kim Trí Viên làm hội trưởng lâu quá rồi nên các người nghĩ cái thương hội này là địa bàn của cô ta à? Một con chó như ông mà cũng dám cần tôi?”

“Các người đừng quên rằng cô ta có thể trở thành hội trưởng hay không không phải do đám bỏ đi mấy người quyết định, mà là liên minh tài phiệt Nước Nam quyết định”

Cô ta cực kỳ ghét bỏ: “Với cả tôi thật sự cũng không muốn tới cái chỗ quái quỷ này, vừa chật hẹp lại vừa kém chất lượng: Người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa: “Cô Quyền nói đúng lắm”

“Không nhiều lời với ông nữa, hôm nay tôi đến đây có hai chuyện”

Quyền Tú Nhã tháo kính râm xuống quát lớn: “Một là bà Kim bảo tôi hỏi, rốt cuộc Kim Chí Hào có chuyện gì vậy?”

“Có phải đầu óc Kim Trí Viên có vấn đề không mà dám cả gan thò vòi ra ngoài?”

“Hai là được sự ủy thác của các đại tài phiệt và cha tôi đến xem tình hình của ông tôi. Liệu ông có thể sống sót sau lễ mừng thọ tám mươi này không?”

“Nếu bệnh tình không có gì cải thiện, cứ để ông ấy chết êm dịu đi, không cần cả ngày phải chịu dẫn vặt nữa”

“Như thế cũng có thể tránh lãng phí quá nhiều dược liệu quý”

“Con điếm Kim Trí Viên này, lấy mấy chục triệu tiền dược liệu cho một người sắp chết, đúng là phung phí của trời”

Quyền Tú Nhã liếc nhìn mọi người có mặt với vẻ khinh thường, dùng những lời cộc cẵn trút hết cảm xúc trong lòng mình ra.

Mí mắt người đàn ông trung niên nhếch lên, không dám trả lời, chỉ có thế nặn ra một câu: “Sức khỏe của ông Quyền đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều”

Ông ta đưa ra một tin vui: “Hội trưởng Kim tìm được một vị bác sĩ thiên tài hữa trị cho ông ấy, đối phương dùng châm cứu và thuốc Đông y khiến ông ấy..

“Cái gì cơ?”

“Kim Trí Viên tìm một thẳng nhãi tới chữa bệnh cho ông nội?

Còn dùng mánh khóe Đông y để lừa gạt?”

Nghe xong Quyền Tú Nhã càng thêm tức giận, tát vào mặt người đàn ông trung niên một cái nữa: “Não của các người bị úng hả? Tất cả đều là đồ ngu sao?”

“Kim Trí Viên chỉ là một cái bình hoa chỉ biết khoe khoang bên ngoài. Cô ta thì biết y thuật gì bác sĩ gì chứ?”