Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1891




Chương 1891:

“Đưa về, hôm nay đích thân cậu sẽ dạy dõ, cho nó biết sự lợi hại của tao”

Thanh niên tóc đỏ ra hiệu cho năm gã kia đưa Triệu Bích Nhì đi.

Tiếp đó, anh ta quát đám khách kaứa đang khép nép đứng xem, trong đó có Đường Nhược Tuyết: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy vợ chồng cãi nhau bao giờ ă?

“Cúu”

Anh ta đề bay mấy người không chút nể nang.

Ngông nghênh vô cùng.

Mười mấy người đứng xem cùng vài nhân viên phục vụ đồng loạt tránh đường.

Ha gã đàn ông vạm vỡ bắt Triệu Bích Nhi đi.

“Cứu tôi với!”

Lúc này Triệu Bích Nhi đã lấy lại được chút sức lực, nheo mắt nhìn Đường.

Nhược Tuyết và Diệp Phi đầy tội nghiệp.

“Nhược Tuyết, cứu mình!”

Lúc này, cô ấy đơn độc không nơi nương tựa, đáng thương như một con mèo hoang trên bờ vực tuyệt vọng, không nhịn được cất tiếng van lơn kêu cứu trong tuyệt vọng.

“Thả cô ẩy ra, đó là bạn của tôi!”

Tiếng kêu cứu vừa cất lên, Đường Nhược Tuyết hoàn toàn nhận ra cô ấy là Triệu Bích Nhi Cô bước tới quát lên ngăn thanh niên tóc đỏ và những người đi cùng lại.

“Các anh không được đưa cö ẩy đi!

“Có chuyện gì thì nói ngay tại đây!”

Cô còn cướp Triệu Bích Nhi lại, và nói: “Bích Nhi, có mình đây, cậu sẽ không sao hết”

Thấy Đường Nhược Tuyết có quen biết với Triệu Bích Nhị, Tiền Gia Hân cũng phụ họa theo.

“Này anh bạn, sao thế? Cô gái này đã làm gì sai?”

Cô ấy còn rút một tấm danh thiếp ra đưa: “Tôi là người nhà họ Tiền..”

“Cút, bớt lo chuyện bao đồng!”

Không đợi cho Tiền Gia Hân nói hết, thanh niên tóc đỏ đã ném tấm danh thiếp đi, lạnh lùng quát.

“Nơi này khó lường, các cô không đùa nổi đâu! Tóm lại, cô ta đã xúc phạm tôi, tôi sẽ đưa cô ta đi nhận hình phạt”

Anh ta nghiêm giọng cảnh cáo: “Bất kể các cô có phải bạn của cô ta hay không, cũng không bảo vệ được cô ta”

Diệp Phi còn đang chau mày thì Phác Anh Long đã nhếch mép cười: “Không bảo vệ được cô ấy?”

“Cút!”

Thanh niên tóc đỏ lại một lần nữa lớn tiếng: “Đừng cố gồng, các người không đùa được với bọn này đâu!”

“Chái Phác Anh Long nhanh nhẹn sải bước tiến lên, dưới sự chứng kiến của đám đông, anh ta vung tay giáng xuống một cú bạt tai vang dội.

Thanh niên tóc đỏ lảo đảo lùi sau nhổ ra một chiếc răng đây máu, đầu óc choáng váng Phác Anh Long lại bước tới tát thêm một cái Bốp!

Năm ngón tay hẳn lên rõ ràng.

Phác Anh Long lấy khăn giấy lau hai bàn tay, cười khẩy: “Giờ tôi chọc vào các anh rồi đấy, sao nào?”

Thanh niên tóc đỏ xoay mòng mòng hai vòng tại chỗ, ngơ ngẩn một lúc mới lại nhổ thêm một ngụm nước bọt dính máu.

Anh ta nhìn Phác Anh Long không sao tin nổi, tồi ôm mặt gân cổ lên quát.