Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1890




CHương 1890:

Phác Anh Long cười lịch thiệp, rồi cầm hai chai rượu, búng tay bật nắp chai bay vèo, làm mấy cô gái như Tiền Gia Hân reo hò vui sướng.

Không đợi Diệp Phi nổi đóa, Đường Nhược Tuyết đã thẳng thừng xua tay: “Thứ lỗi cho, bữa tối tôi đã uống khá nhiều rồi, bây giờ thực sự không uống được nữa.

“Tôi uống nước hoa quả là được rồi”

Cô rót một cốc nước quả rồi mỉm cười lịch sự: “Anh Phác, mời anh một ly”

“Không được, không được!”

Tiền Gia Hân giật lấy cốc nước quả của Đường Nhược Tuyết: “Anh Phác đã chủ động mời rượu, cậu lại uống nước quả thì ra gì nữa?

“Với lại, uống say cũng không cần lo, đều là người mình cả, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu.

“Mà có đi chăng nữa cũng là chuyện vui”

Cô ấy lấy một chai rượu đưa cho Đường Nhược Tuyết: “Uống rượu, uống rượu, không sau không về..” Mấy cô bạn cũng hùa theo: ‘Đúng đấy, đúng đấy, say rồi mới có cơ hội”

“Tôi uống thay cho Tổng giám đốc Đường”

Diệp Phi cướp lấy chai rượu của Đường Nhược Tuyết: “Tổng giám đốc.

Đường đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, trước khi lên tòa làm chứng tuyệt đối không thế uống rượu, rượu này tôi uống thay cho cô ấy”

Nói dứt lời, Diệp Phi tu ừng ực một hơi hết chai rượu “Khốn kiếp, anh là cái thá gì?”

Tiền Gia Hân sa săm mặt xuống: “Anh Phác uống rượu với Nhược Tuyết, một tay vệ sĩ vô công rồi nghề như anh xen vào làm gì hả?

“Anh có tư cách để uống rượu này à?”

Cô ấy gắt gỏng quát lên: “Cút ra ngoài, đừng để tôi trông thấy anh nữa”

Mặt Phác Anh Long cũng nặng trịch, niềm vui liên tiếp bị phá hỏng, anh ta ất giận dữ.

Diệp Phi nói lạnh tanh: “Ngoại trừ Tổng giám đốc Đường, chẳng ai có tư cách kêu tôi cút đi đâu hết.”

Đường Nhược Tuyết đứng ra can ngăn: ‘Gia Hân, đây là người.

Còn chưa nót hết câu đã nghe thấy đám đông hét lên, tiếp đó một bóng người cùng súng ống lao tới.

Theo bản năng, đám Tiền Gia Hân thụt lùi lại, người kia ngã sập xuống giữa bàn quây.

Gương mặt sưng đỏ, cả người đầy rượu, còn có cả một chút máu tươi Chính là Triệu Bích Nhi…

“Bích Nhi, cậu sao thế?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thấy Triệu Bích Nhi bị thương gục ngã, Đường Nhược Tuyết bất giác thầm thốt lên, bước tới định dìu đỡ.

Nhưng cô còn chưa kịp chạm vào Triệu Bích Nhi thì năm người đàn ông vạm vỡ vây quanh một thanh niên tóc đỏ hùng hổ xông tới.

Thanh niên tóc đỏ đi giày thể thao, tóc dài ngang vai, mặt mày xấu xí, đùa nghịch bộ bài poker trong tay.

Dáng vẻ lưu manh côn đồ, như thể chỉ sợ không ai biết mình là kẻ xấu.

Thoạt tiên, họ rảo bước đến bên Triệu Bích Nh.

Thanh niên tóc đỏ túm tóc cô ấy, nâng khuôn mặt xinh xản lên.

“Mẹ kiếp! Cầm tiền rồi mà không chịu làm việc, dám trêu chọc cả cậu đây, chưa biết mùi chết chóc đúng không?”

Bốp bốp!

Thanh niên tóc đỏ vung tay tát liền hai cái: “Chạy nữa đi, có tin tao đánh gấy chân mày không?”

Triệu Bích Nhi hự lên một tiếng, vết máu trên khóe miệng hiện ra rõ hơn, trông rất thê thảm.

Khóe môi Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết giật giật.

Họ không biết đôi bên đã xảy ra xung đột gì, nhưng nhìn thấy đối phương đánh phụ nữ thì cảm thấy thanh niên tóc đỏ đã hành động quá quắt.