Chương 1826:
Thua rồi.
Hai chữ đơn giản, lại nặng tựa ngàn cân.
Trong lòng anh ta uể oải như trước đây chưa từng có, ngón tay trúng độc.
có thể là không cẩn thận, bất cẩn bị Diệp Phi lừa có thể là ý trời, nhưng đĩa quay Russia là thực lực chân chính.
Thua lần một lần hai lần thì do khinh địch không sai, thua lần ba lần bốn, tuyệt đối là do mình kém cỏi.
Hơn nữa ngay trong vòng quay chết chóc này thì không thể giở thủ đoạn hay thao túng gì được cả.
Ánh mắt Long Thiên Ngạo phức tạp nhìn Diệp Phi, trong con ngươi ngay cả một tia hận ý cũng không có Diệp Phi nhìn anh ta, cầm lấy khẩu súng lục mở miệng: “Chỉ cần anh nhận thua, viên đạn cuối cùng này, không cần bản”
“Tôi làm người từ trước đến giờ đều nhân từ, sẽ không diệt trừ tận gốc kẻ thù để ngăn chặn hậu họa về sau”
Diệp Phi nhắc nhở một câu: “Đương nhiên, nếu viên đạn này không bản ra, đồng nghĩa với việc anh thành tù nhân của tôi”
Long Thiên Ngạo hơi sửng sốt, ánh mắt trầm tư như nước, rơi vào suy nghĩ.
Cuối cùng anh ta cũng không tự sát, cũng không cá chết lưới rách, anh ta quay khẩu súng lại đối diện Diệp Phi: “Tôi thuật”
Giọng anh ta nhẹ tự gió thoảng, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Tiếp theo, anh ta đẩy tấm card lẫn tư liệu đến trước mặt Diệp Phi: “Vật phẩm thắng lợi của anh”
Phi nhanh chóng cầm lấy đồ vật thuộc về mình, nhìn Long Thiên Ngạo ở phía sau, mở miệng: “Anh trực tiếp cầm lấy rồi đi cùng tôi”
Long Thiên Ngạo cũng không phản kháng, ho khan một tiếng đứng lên, đi trước.
Giờ phút này, chém giết bên ngoài đã gần kết thúc.
Quản lý Tịnh cùng một đám người khác phối hợp ăn ý, Thái Như Yên bọn họ bình tĩnh đánh vào cả con tàu khổng lồ.
Sau khi mấy chục người thương vong, bọn họ đã nắm được du thuyền Alyssa trong tay.
đường đi thẳng liền thấy một cặp thi thể, chỉ là Long Thiên Ngạo không để ý đến, tâm như tro tàn mang Diệp Phi đi vào tầng dưới cùng tối tăm.
Đây là một khoang thuyền bị bịt kín, rộng khoảng năm trăm mét vuông, cửa khoang thuyền không chỉ nặng, còn có ba tầng thiết bị bảo vệ.
Long Thiên Ngạo quen thuộc dễ dàng cởi bỏ hai tầng thiết bị, tiếp theo ngón tay lôi kéo một cái khuyên tròn to như nắm tay.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang, tầng thiết bị thứ ba mở ra.
Một hình nhân cao hai mét bằng đông cung kính chắp hai tay lại với nhau lọt vào tầm mắt của Diệp Phi Diện mạo nó thô kệch, thể tích khổng lồ, khuôn mặt trông rất sống động, một thân đồng toát ra hơi thở cổ xưa, hiện rõ vết tích theo năm tháng.
Nó không chỉ có tính chất cứng rản, còn chiếm cứ ngay cửa ra vào, cùng dính vào lớp cửa cuối cùng của khoang thuyền.
Diệp Phi tiến lên từng bước, võ võ lớp bụi, phát hiện người đông vững như núi Thái Sơn. Hơn nữa bên trong còn có dấu vết của các máy móc thiết bị, rất khó cậy mở hoặc hủy hoại “Tuy rằng tôi là chủ nhân của du thuyền Alyssa, nhưng tôi chỉ có quyền hạn mở ra hai tầng cơ quan thôi.”
Nhìn thấy Diệp Phi nhíu mày, trong mắt Long Thiên Ngạo lóe lên tia sáng hả hê: “Tang thứ ba cơ quan này, trừ bỏ môn chủ cùng trưởng lão họ Mộ Dung quản lý sản nghiệp vàng ngọc bên ngoài, không ai có thể mở ra cả”
“Hay nói cách khác, ngay cả bên trong két sắt là gì tôi cũng chưa tận mắt chứng kiến”
“Từ lúc tới nay, két sắt bị mở ra không quá một lần, để tiếp nhận những bảo vật bên ngoài đưa vào.”