Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1825




Chương 1825:

Khuôn mặt dữ tợn của Long Thiên Ngạo cứng đờ.

Anh ta không ngờ là Diệp Phi quyết đoán như vậy, càng không nghĩ là lòng mình điên cưồng gào thét, bị âm thanh trống rỗng kia khiến cho chân tay lạnh lẽo.

Diệp Phi đưa súng lục cho Long Thiên Ngạo: u Ngạo, tới lượt anh”

Long Thiên Ngạo ngồi xuống ghế dựa, cầm lấy súng lục đặt ở đầu mình.

Sau đó, anh ta đột nhiên nhắm mắt, mím môi, khuôn mặt vặn vẹo, ngón tay dùng sức bóp còi “Răng rắc” một âm thanh va chạm vang nhỏ lên, Long Thiên Ngạo vẫn ngồi tại chỗ, chỉ là sắc mặt càng thêm trắng bệch, càng thêm vặn vẹo.

Cảm giác viên đạn lạnh lẽo không bản ra như anh ta tưởng tượng, nhưng anh ta không thấy mình may mắn chút nào, sau lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi “Cậu Ngạo, vận may không tệ đâu”

Diệp Phi cười cầm lại súng lục, hướng đầu của chính mình bóp còi lần nữa.

Răng rắc! Tiếng súng lần thứ hai bản vào khoảng không.

Diệp Phi nhìn Long Thiên Ngạo, ảm đạm cười: “Của tôi cũng không tồi đâu”

Khi Diệp Phi đầm súng chia đầu mình trước mặt Long Thiên Ngạo, tròng mắt anh ta nhanh chóng co rút lại.

Anh ta lại cầm lấy khấu súng lần nữa, tay run rấy.

‘Vòng quay Russia được gọi là một trong những trò chơi tử vong tàn khốc nhất trên thế giới tất nhiên là có đạo lý của nó, đi qua đi lại tại cánh cửa địa ngục một lần còn chưa đủ, còn qua lại ba lần.

Chuyện này thật sự quá dày vò, khó khăn Không cam lòng, phẫn nộ, bất bình, điên cưồng, bệnh hoạn, những cảm xúc hỗn độn ấy giờ phút này tuôn trào như thủy triều lên.

Long Thiên Ngạo không thể không thừa nhận, những cái khác không nói, nhưng hai lần Diệp Phi không chút do dự bóp còi, phần quyết đoán này anh ta thua xa.

Anh ta so với Diệp Phi, vẫn còn cách khoảng xa.

Anh ta vốn dĩ không sợ chết, nhưng cũng không tưởng tượng bản thân sẽ chết.

Khi nhiệt huyết, tức giận đã nguôi ngoai, anh ta thật sự cảm thấy mình vẫn còn quý trọng sinh mệnh này lắm Trong lòng Long Thiên Ngạo suy sụp uể oải, cả người như bị rút đi khí lực.

Nụ cười của Diệp Phí như có như không nở rộ, kích thích một câu: “Cậu Ngạo, như thế nào, sợ rồi sao?”

“Răng rắc!”

Bị Diệp Phi xem thường như vậy, Long Thiên Ngạo khôi phục dũng khí, cắn răng cầm lấy súng lục bản ngay đầu mình.

Lại là một khoảng không vang lên.

Đầu tiên Long Thiên Ngạo chưa kịp phản ứng gì hết, sau đó mừng rỡ như.

điên liên tục phát ra tiếng gầm rú: “Không chết?”

Không chết?

Minh không chết?

Thiếu chút nữa Long Thiên Ngạo sẽ tiếng khóc rống lên, vì chính mình may mắn tìm được đường sống trong cõi chết.

Chính là sự hưng phấn của anh ta rất nhanh đã chìm xuống Bởi vì Diệp Phi cầm lấy súng lục, chĩa vào đầu mình bản ra phát thứ năm.

“Răng rắc” lại là một âm thanh bắn vào khoảng không giòn tan.

Diệp Phi bình yên vô sự.

Long Thiên Ngạo vừa vui sướng như được lên thiên đàng thì lại rớt vào địa ngục sâu thẳm đen tối.

Anh ta thua rồi!