Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1783




Chương 1783:

Toàn bộ phòng họp lập tức im như tờ…

Chết tiệt?

Nhìn trăm lá đơn từ chức được thư ký mới in ra, cả căn phòng im lặng như tờ, mỗi người đều có cảm giác như sắp bị ăn thịt.

Mùi mực in và mùi giấy từ những đơn từ chứ khiến người ta phải tránh xa như tránh thuốc độc.

Lúc này, nhiều người quay đầu nhìn về phía Dương Thịnh Vân.

Hàn Tử Thất nhìn về phía anh ta một cách thích thú.

Dương Thịnh Vân nghĩ sẽ rời đi vào lúc này sao?

Không thể nào đâu! Ngoại trừ mức tiền lương cao chót vót ra, còn có thể nổi bật giữa đám đông, Dương Mạn Lệ cũng không để anh ta từ chức.

Dù sao thì Dương Mạn Lệ cũng cần cái ghim Dương Thịnh Vân này để lật Hàn Tử Thất.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Dương Thịnh Vân trở nên kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Nhưng bây giờ Diệp Phi lại muốn anh ta lăn ra khỏi công ty ngay lập tức, không thể không nói, tất cả là do Diệp Phi trở tay không kịp. Điều này cũng khiến cho tất cả những người có mặt ở đây đều ngỡ ngàng.

Hôm nay không phải là do Dương Thịnh Vân bất đồng quan điểm với Hàn Tử Thất, mà là Hàn Tử Thất muốn đến để nhận chức.

“Chỉ có một đại lý nhỏ anh cũng không ký kết được, anh còn mặt mũi nào.

mà yêu cầu tổng giám đốc Hàn xin lỗi anh? Còn mặt mũi nào mà ở lại công ty cơ chứ?”

“Mỗi tháng lương phải đến hơn một trăm nghìn tệ, hàng trăm nghìn tiền cổ tức, anh cầm lấy chỗ tiền này mà không xấu hổ à?”

Diệp Phi lấy đơn từ chứ ném lên bàn: “Những ai cảm thấy năng lực hạn chế, không thích hợp làm việc này, không tự tin ký được đơn hàng với đại lý thì chủ động cút đi cho tôi”

Tất cả mọi người lúc này đều im lặng, không ai dám tỏ ra đối kháng nữa. Ai ai cũng rõ ràng, vào thời khắc mấu chốt như thế này, chỉ cần mở miệng ra nói gì thôi sẽ bị đuổi ngay lập tức.

Hàn Tử Thất cũng không nói gì, đối với cô, mặc kệ Diệp Phi nói đúng hay sai, thì coi đường của mình vẫn là con đường tối.

Ngoại trừ việc không thể để cho người bên ngoài thấy được chiến tranh nội bộ, cô ấy có một niềm tin mãnh liệt vào Diệp Phi.

“Chủ tịch Diệp, anh có ý gì? Dỡ cối xay giết lừa sao?” Vẻ mặt của Dương Thịnh Văn lúc này trông vô cùng xấu xí, nhưng không muốn mình bị yếu thế: “Chúng tôi đều làm việc vô cùng chăm chỉ.”

“Làm việc vô cùng chăm chỉ?” Diệp Phạm lại đập bàn hét lên: “Mấy năm nay ai mà không làm việc chăm chỉ chứ? Ý anh là, chỉ có một mình Dương Thịnh Vân anh làm việc chăm chỉ, còn các nhân viên ở bộ phận kinh doanh này không ai nỗ lực chăm chỉ à? Những bộ phận phận khác mỗi ngày người nhiều hơn việc? Toàn bộ công ty phải dựa vào bộ phận của anh để ra doanh thu sao?

Thế nên anh mới có mức lương cao như thế?”

Diệp Phí tung ra hàng loại câu hỏi, khiến cho Dương Thịnh Vân sợ hãi mà không nói nên lời. Lời anh ta vừa mới nói ra, là muốn gây thù chuốc oán với các.

bộ phận khác à, ở đây ai cũng cảm thấy như đang bị xúc phạm đấy.

“Tiền lương và tiền cổ tức của anh hàng tháng trung bình khoảng hơn hai triệu, gấp ba lần thu nhập của quản lý Tiền và quản lý Triệu”

Diệp Phi đập bàn hét lớn: “Vậy là anh còn làm việc chăm chỉ hơn họ gấp ba lân đúng không? Anh làm việc chăm chỉ như vậy, cống hiến sức lực như vậy, vậy thì tại sao chỉ một buổi rượu xã giao anh cũng không ký được hợp đồng? Là do anh chưa chăm chỉ, hay là anh không có năng lực? Đây là vị trí với mức lương hơn hai triệu, nếu anh không ngồi được, thì để cho tôi, tôi sẽ để quản lý Tiền và quản lý Triệu ngồi vào đó, nói không chừng hiệu quả công việc còn gấp mất lần anh đấy”