Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1782




Chương 1782:

“Nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ, dưỡng các người lâu như vậy, nhưng một chút phá sự còn chẳng làm tốt, dưỡng các người làm gì đây?”

“Anh nhìn xem các anh đi, nguyên một đám y quang lĩnh tiên, trên người Armani, trên tay Rolex, có thể thấy được công ty đối với các anh không tệ”

“Công ty cho mấy người nhiều tiền như vậy, hậu đãi đến mức này, các người thì chỉ một hợp đồng thôi đã bày tỏ bất bình, còn muốn Tổng giám đốc Hàn đến chịu trách nhiệm, các người có phải là đồ bất tài hay không?”

Lần này Diệp Phi đã khiến tất cả mọi người có chút trở tay không kịp rồi.

Đến cả Hàn Tử Thất lẫn Dương Thịnh Vân đều ngây ngẩn cả người Họ nào có thể ngờ, Diệp Phi phản kích không khoan nhượng, còn trực tiếp đem chiến hỏa trở lại phòng thị trường.

“Oät con, cậu là cái khỉ gì chứ?”

‘Sắc mặt Dương Thịnh Vân trâm xuống: ‘Ở đây đến phiên cậu nói chuyện sao?”

“Chát!” Diệp Phi không nói hai lời, trực tiếp cho hắn một cái tát.

Thanh thúy, vang đội, đánh cho Dương Thịnh Vân kêu thảm một tiếng, người lân ghế đều ngã rầm xuống đất.

Toàn bộ đều vô thức yên tĩnh, còn hiện lên vẻ kinh sợ.

Không ai ngờ được rằng, Diệp Phi chẳng những dám phản bác, còn dám đánh người, kẻ bị đánh vẫn là Dương Thịnh Vân.

Đây chính là hoàng thân quốc thích đó.

Diệp Phi chẳng lẽ không sợ phiền toái sao?

Hàn Tử Thất cũng sững sờ, chỉ là rất nhanh cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh, trong mắt còn ánh lên vẻ sảng khoái.

Ngày trước Dương Thịnh Vân đã khi dễ cô không ít “Thăng khốn, sao mày dám đánh người hả?”

Dương Thịnh Vân bụm lấy gò má, đứng lên quát: “Tổng giám đốc Hàn, sao cô có thể mang người ngang tàng bạo ngược vào công ty vậy?”

“Đầu óc của anh là bị nước vào, hay vẫn là không đặt Tổng giám đốc Hàn vào mắt?”

Diệp Phi lại tiến lên một bước: “Tổng giám đốc Hàn mới vừa nói qua, lời của tôi chẳng khác nào lời của cô ấy cả: “Anh chỉ là quản lý của một nhánh nho nhỏ, lấy tư cách như vậy mà kêu gào với tổng giám đốc chấp hành á?”

Diệp Phi hiên ngang lâm liệt: “Ăn lộc của vua, trung quân sự tình, cho các người lương cao thêm cả chia hoa hồng, là cho các người làm việc đấy, không phải để tạo phản”

Dương Thịnh Vân tức giận nhưng lại không thể khiến trách: “Thẳng nhóc thối, là Tổng giám đốc Hàn có liên quan tới tờ đơn thất bại của phòng thị trường…”

“Cái gì gọi là Tổng giám đốc Hàn liên quan tới phòng thị trường?”

Diệp Phi xé bỏ phần giới thiệu chức năng của phòng thị trường trên tường, bịch một tiếng vỗ vào hơn mười người trước mặt, quát: “Chức trách cơ bản nhất của phòng thị trường là kéo tờ đơn, giữ gìn quan hệ mối hàng, bảo đảm nghiệp vụ khai triển, mở rộng’“

“Ký hợp đồng “đường quanh co” là công việc thuộc về các người”

“Các người ký không được, đó là do các người vô năng, đừng kéo Tổng giám đốc Hàn chịu tiếng xấu thay cho người khác.”

“Hôm nay Tổng giám đốc Hàn nhậm chức ảnh hưởng tới việc cầm quyền đại lý của các người, ngày mai Tống giám đốc Hàn không mặc lụa đen liệu có phải cũng sẽ ảnh hưởng tới việc các người gặp hộ khách?”

“Tôi tùy tiện phái một người mới đi, cũng có thể đem “Đường quanh co” ký xong”

“Các người tài giỏi thì làm đi, không làm lập tức xéo ngay cho tôi!”

Ngón tay Diệp Phi chỉ về phía nữ thư ký văn phòng: “Đi đánh một trăm đơn từ chức tới, người nào không tự tin ký vào đơn, hết thảy đều cút ngay cho tôi”