Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1244-1245






Chương 1244:

Thế nhưng người phụ nữ ăn mặc và trang điểm xinh đẹp đó lại cả vú lấp miệng em.

Diệp Phi nhớ tới lời Tống Hồng Nhan giới thiệu, Cốc Oanh, vợ của Dương Hồng Tinh.

Bên cạnh bà ta là năm sau người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ khác, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, kiêu ngạo không ai bằng Dường như trên đời này không ai có thể lọt vào mắt bọn họ.

Dương Kiếm Hùng cười giải thích: “Chị dâu, không phải tôi muốn làm ồn mọi người, chỉ là hôm nay tôi thấy vui quá thôi.”

“Diệp Phi lần trước tôi nói với anh trai và chị đã tới đây chào hỏi mọi người.”

Dương Kiếm Hùng nhiệt tình giới thiệu Diệp Phi: “Tôi nói cho chị biết nhé, cậu ấy chính là…”

Cốc Oanh mất kiên nhãn ngắt ngang lời Dương Kiếm Hùng nói: “Được rồi, được rồi, tôi đã nghe cậu nói rất nhiều lần rồi”

“Chỉ là một tay bác sĩ thôi mà? Có cái gì đâu mà khen ngợi mãi thế?”

“Chẳng có gì vui cả” Cốc Oanh kéo mấy người bạn của mình ngồi xuống sô pha, nhấc đôi chân dài lên bắt chéo.

Mấy người phụ nữ khác đang tò mò quan sát Diệp Phi nhưng sau khi nghe nói anh là bác sĩ thì ánh mắt lập tức kì quái.

“Đây là bà Lưu của Bộ Công thương, đây là cô Tiền Phòng Kinh tế, còn đây là giám đốc Kiều của Phòng Khai thác…”

Dương Kiếm Hùng mặt hầm hầm chưa kịp lên tiếng thì Cốc Oanh đã liếc khinh bỉ của mình: “Cậu nghĩ mình có thể đặt chân vào trong cái giới này không?”

Đặt chân vào trong cái giới này ư?

Nghe bà ta nói như thế, Diệp Phi hơi sửng sốt, hết sức bất ngờ với thái độ của Cốc Oanh, có thể thấy bà ta đã xem anh thành những kẻ lợi dụng mối quan hệ để đến chấm mút gì đó.

Sau đó, anh cười cười, xem ra Cốc Oanh được người ta xem như tâm điểm quen rồi nên mới ngang ngược và kênh kiệu như thế.

“Chị dâu, Diệp Phi là ân nhân cứu mạng tôi cùng với anh hai, cũng là khách quý của ông cụ.”

Dương Kiếm Hùng cũng đen mặt: “Còn là người của Vân Đỉnh Hội…”

“Được rồi, được rồi.” Cốc Oanh lại ngắt ngang lời Dương Kiếm Hùng một lần nữa: “Tôi biết cậu rất tài giỏi, chữa bệnh cho người khác cực kì mát tay. Mấy người cũng yêu thích dữ lắm, nhưng Long Đô này không phải là Trung Hải”

“Nơi này ẩn chứa nhiều nhân vật đáng gờm, một đống tài phiệt nhà cao cửa rộng, nhân tài kiệt xuất, con cưng của trời, dù một bác sĩ có giỏi cách mấy thì cũng chẳng được tích sự gì. Cậu nhìn xem, đám thủ khoa các trường đại học lớn hằng hà sa số nhưng cũng có rất nhiều người không thể tốt nghiệp ở Long Đô.

Bà ta tựa vào lưng ghế sô pha bằng da thật, nhíu mày nhìn Diệp Phi cười: “Thế nên sống trên đời phải biết mình nằm ở vị trí nào, đứng tham vọng một bước lên trời.”

“Kiếm Hùng, chị dâu cậu nói thế rất đúng.”

Bà Tiền cũng bắt chéo chân nhìn vê phía Dương Kiếm Hùng: “Long Đô nhân tài xuất hiện lớp lớp, đừng đặt cái tôi của mình lên quá cao, nếu không chỉ biết tự rước lấy nhục”

Bà Trương cũng thản nhiên cười: “Cục trưởng Cục Cảnh sát Long Đô là cậu cũng đừng hất mặt lên trời quá, ở đây có cả đống người vai vế lớn hơn cậu nh Giám đốc Kiều nói những lời chứa dao trong bụng: “Ông Dương Hồng Tinh được điều từ Trung Hải đến Long Đô, tốn rất nhiều công sức mới lên đến địa vị ngày hôm nay. Cậu làm em trai ông ấy đừng làm tảng đá cản đường và cũng đừng để người khác cản trở con đường anh mình”

Mấy người phụ nữ nói chuyện cực kì nhẹ nhàng rồi lại dạy dỗ Dương Kiếm Hùng một phen.

Kho bọn họ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thì một người phụ nữ áo xanh vẫn bình tĩnh không nói tiếng nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Phi.

Bà ấy là bà Tưởng của Vũ Minh Long Đô, bà luôn có cảm giác mình đã gặp nhau Diệp Phi ở nơi nào.

Dương Kiếm Hùng muốn nổi điên, bất đắc dĩ những người phụ nữ này có thân phận quá cao, anh ta đành phải đè nén sự tức giận: “Chị dâu, các vị phu nhân cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh cả phải mất mặt và cũng không kéo chân anh ấy”

“Thế nhưng tôi mong rằng các người nên tôn trọng Diệp Phi một chút, dù mọi người không cho tôi mặt mũi thì cũng phải nể nang ông cụ nhà tôi.”

Bước vào Long Đô này, anh cả một bước lên mây, địa vị bay vọt lên cao nhưng anh ta không ngờ là chị dâu lại hống hách hất mũi lên trời thế này.

Nếu như không ghi nhớ lời dặn anh em phải chung một lòng của Dương Bảo Quốc thì Dương Kiếm Hùng đã lật bàn lên và trở mặt với Cốc Oanh từ lâu rồi.






Chương 1245:

Nghe thấy tên Dương Bảo Quốc, mấy người phụ nữ bớt quá quắt hơn, bắt đầu bưng trà lên uống.

Tưởng phu nhân vẫn không hành động gì, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Phi suy tư, bà ta chắc chắn mình từng gặp Diệp Phi.

“Ông cụ trong nhà có thể nế mặt nế mũi thì cũng không phải là một nhân vật đơn giản” Cốc Oanh lấy sơn móng tay lên mắt đầu sơn cho tay mình rồi nhướng mày nhìn Diệp Phi.

Hơn hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú, mặt mũi cũng khá đứng đắn với đôi mắt sáng ngời, cảm giác cực kì khó tả, dường như con người anh vẫn cất giấu rất nhiều thứ khác Quần áo trên người Diệp Phi rất đơn giản, cũng không phải hàng hiệu đắt đỏ nhưng được giặt cực kì sạch sẽ, tay áo cũng không có vết dơ bẩn nào.

Chiếc hộp quà trong tay cũng cực kì sạch sẽ.

Điều khiến Cốc Oanh híp mắt lại không dừng lại ở thế, mà là bọn họ châm chọc khiêu khích rất lâu rồi nhưng Diệp Phi vẫn giữ được bình tĩnh như thế, không hề thấy sự bực dọc và khó chịu.

Đây là một người rất khó giải quyết.

Cũng may, người như thế thường thường có lòng tự trọng mạnh mẽ.

“Nói đi, tới nhà chúng tôi vì chuyện gì?” Cốc Oanh nhìn Diệp Phi, hờ hững mở miệng: “Nể mặt ông cụ, tôi có thể giúp đỡ cho cậu, ông Hồng Tinh không có nhà thì tôi cũng có thể giải quyết được cho cậu”

“Thưa bà, cũng không có việc gì cả” Diệp Phi bình tĩnh từ nấy giờ thản nhiên ra tiếng: “Hôm nay tôi tới đây để gặp mặt ông Dương Hồng Tinh một lát để thể hiện phép lịch sự của người vai dưới thôi.”

“Suy cho cùng thì tôi vẫn quen thân với hai cậu nhỏ nhà họ Dương rồi từng được ông hướng dẫn chỉ đường, tôi đến Long Đô rồi nên mới đến chào hỏi ông Dương”

“Bây giờ tôi đã đến đây rồi, đầy đủ lễ nghi phép tắc tôi không thiếu. Đến lúc tôi phải về rồi”

Diệp Phi cười đặt hộp quà lên bàn trà: “Đây là quà gặp mặt tôi biếu cho ông Dương, mong bà có thể nhận thay ông ấy, tôi Về trước”

Nghe Diệp Phi nói thế, đám người Cốc Oanh ngẩng đầu lên.

Bọn họ lạnh lùng nhìn anh nghĩ thẳng nhóc vắt mũi chưa sạch này dám chơi trò lấy lùi để tiến với bọn họ, thật nực cười.

Ấn tượng của Cốc Oanh về Diệp Phi lại càng ác liệt: “Đi thong thả, không tiễn.”

Tưởng phu nhân vẫn là không lên tiếng, thế nhưng chân mày ngày càng nhíu chặt, bà đã nhớ ra rồi, bà từng trông thấy tấm ảnh của Diệp Phi trong phòng làm việc của chồng mình.

Chỉ là bà không thể nhớ nổi tại sao chồng mình lại để hình Diệp Phi ở đó.

Diệp Phi cũng không quan tâm đám người Cốc Oanh đang suy nghĩ gì, sau khi đặt hộp quà biếu lại lập tức người ra ngoài.

Dương Kiếm Hùng thấy thế vội vàng giữ chặt tay anh lại: “Diệp Phi, Diệp Phi, chờ một chút đã…”

“Cậu đã tới đây rồi thì tối nay ở lại nhà ăn bữa cơm rồi về, tối nay anh cả tôi sẽ về trễ một chút. Cậu đừng để ý chị dâu tôi, con người chị ấy thẳng như ruột ngựa nghĩ gì nói nấy thôi không có ác ý.”

Dương Kiếm Hùng hiểu rất rõ giá trị của Diệp Phi chứ không giống như trịch thượng của Cốc Oanh, anh ta lo lắng anh đang nóng giận sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương.

“Sở trưởng Dương, ta không tức giận, hôm nay tôi đã đến gặp mặt anh trai anh và hoàn thành những lễ nghi cần có rồi”

Diệp Phi cười: “Bây giờ ông Dương Hồng Tinh không có ở nhà, tôi thì đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, cứ nấn ná lại đây mãi cũng không hay”

“Dù thế nào thì cậu cũng không thể đi như vậy được…”

Dương Kiếm Hùng vẫn lôi kéo Diệp Phi, sau đó hai mắt sáng lên nhìn ra một cô gái sau nhà gọi: “Thiên Tuyết, cháu định ra ngoài đúng không?”

“Đúng lúc lắm, đây là Diệp Phi, khách quý của nhà họ Dương chúng ta. Cháu tiện đường đưa cậu ấy ra ngoài đi dạo xung quanh nhé”

Dương Kiếm Hùng tươi cười sáng lạn: “Hai người đều là người trẻ tuổi nên chắc dễ nói chuyện với nhau hơn nhiều”

Diệp Phi ngẩng đầu nhìn sang, một cô gái cao gây đập vào mắt.

Gương mặt trái xoan, môi anh đào, cao khoảng một mét bảy, làn da trắng nõn trông có vẻ trong sáng thanh thuần, gương mặt xinh xắn.

Cô gái rất đẹp, hơn nữa còn là vẻ đẹp từ cả thần thái đến gương mặt, thậm chí nhìn cô ấy nhiều một chút cũng là sự sỉ nhục vẻ đẹp ấy.