Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1243






Chương 1243:

“Đại Hồng Bào, không nhiều lắm, nửa cân thôi nhưng vẫn đủ thành ý. Nên biết rằng, để giành được nửa cân đó tôi đã còn bải đấu giá với ông Hàn, ông Đỗ và thậm chí là ông Dương. Ông Dương còn lôi con trai mình ra bảo con trai mình hiếu thảo lắm, thôi thì cứ để nó báo hiếu cho ông nửa cân trà này trước đi.” Tống Hồng Nhan đặt hộp quà vào tay Diệp Phi: “Cậu cầm nó đưa cho Dương Hồng Tinh đi”

“Đại Hồng Bào?” Diệp Phi nghe vậy bèn giật mình”Cái này đắt đỏ quá rồi đó?”

Tuy rằng Tống Hồng Nhan chưa nói giá, nhưng anh biết chắc chắc là con số trên trời.

Suy cho cùng thì hai mươi năm trước một cân Đại Hồng Bào đã lên đến năm triệu, nhưng có tiền chưa chắc đã mua được.

Bây giờ nửa cân e là hơn mười triệu mất.

Trong lòng anh thấy cảm động: “Chị Nhan, cảm ơn chị”

Người phụ nữ này không chỉ nhắc nhở anh kéo gần quan hệ với Dương Hồng Tinh mà còn chuẩn bị sẵn quà biếu cho anh đến thăm nhà người ta.

“Giữa tôi với cậu thì ơn nghĩa cái gì?”

Tống Hồng Nhan liếc nhìn Diệp Phi một cái: “Cậu biết là tôi luôn cam tâm tình nguyện làm việc cho cậu mà.”

Thật ra cô ấy có thể giúp Diệp Phi giải quyết rất nhiều phiền toái, nhưng Tống Hồng Nhan hy vọng Diệp Phi có thể tự trưởng thành, gom góp những thứ anh muốn về tay.

Diệp Phi rất áy náy…

Buổi chiều hôm đó, Diệp Phi tranh thủ lúc phòng khám không đông bệnh nhân lắm bèn lái xe đi thẳng đến nơi ở của Dương Hồng Tinh.

Thế nhưng lúc gần đi, anh đã rút Độc Cô Thương từ chỗ Đường Nhược Tuyết về, ở lại phòng khám bảo vệ Hoa Yên Vũ và Đường Phong Hoa.

Tới gần bốn giờ thì Diệp Phi xuất hiện ở nhà Dương Hồng Tỉnh.

Hai tên bảo vệ cản anh lại: “Cho hỏi anh tìm ai?”

“Tôi đến tìm ông Dương, phiền các anh vào báo một tiếng trước, nói tôi là Diệp Phi đến từ Trung Hải.”

Diệp Phi tự giới thiệu bản thân: “Là một người bạn của ông Dương Hồng Tinh”

Bảo vệ nhẹ nhàng gật đầu sau đó đi vào thông báo, chẳng mấy chốc đã quay trở ra để mở cửa: ‘Anh Diệp Phi, mời anh vào trong”

Diệp Phi cầm hộp quà biếu Đại Hồng Bào bước vào.

Vừa mới đi vào phòng khách thì Diệp Phi đã nghe thấy một giọng nói vang lên thật to: “Cậu em Diệp Phi, là cậu thật đấy à”

Diệp Phi nghe tiếng nhìn qua và lập tức trông thấy Dương Kiếm Hùng đứng dậy chạy tới ôm chầm lấy mình.

Diệp Phi cũng hết sức vui mừng: “Sở trưởng Dương Kiếm Hùng, đã lâu không gặp, sao anh đã tới Long Đô rồi?”

“Nghe bảo vệ nói là Diệp Phi Trung Hải tôi đã đoán là cậu, không ngờ cậu đến đây thật”

Dương kiếm hùng rất là nhiệt tình: “Nhiều ngày không gặp cậu nên nhớ cậu lắm đấy”

“Đúng rồi, lần này tôi đến Long Đô không phải để thăm người thân, tôi được điều đến đây là Cục trưởng Cục cảnh sát Long Đô”

Anh ta hăng hái: “Sau này chúng ta có thể kề vai chiến đấu với nhau rồi”

Diệp Phi cười ra tiếng: “Chúc mừng, chúc mừng”

“Đây là công lao của cậu đấy”

Dương kiếm hùng vẻ mặt cảm kích: “Cậu bắt được Ngọ Dạ Đồ Phu, Mạn Quốc Tam Hung rồi tóm cả Giang Hoa Long để tôi được mấy ông lớn khen nức nở nên mới có ngày hôm nay đấy”

Diệp Phi khoát tay: “Sở trưởng Dương khách sáo quá”

“Thằng ba, chiều rồi ầm ÿ cái gì thế? Chị nói chuyện với chị Xảo cũng không yên nữa”

Đúng lúc đó, một giọng nữ sắc bén vang lên: “Chị đã nói với cậu trăm ngàn lần rồi là Long Đô này không cp1 giống như Trung Hải, cậu hành động cẩn thận một tí”

Diệp Phi nhìn qua đó thì trông thấy một người phụ nữ đứng tuổi nhưng vẫn cực kì xinh đẹp và khí chất. Mặt trái xoan, eo thon nhỏ với đôi chân dài, giơ tay nhấc chân đầy khí phách nhưng vẫn hòa nhã.

Hơn bốn mươi rồi nhưng chăm sóc chẳng khác gì ba mươi.