Vãn Phongjltrw bịbmebu anheyuzz flpjyhôn đếnzpzsz eoxzzcó hfkzqchút lwuxqphát ngốc,fzagi sửngkrwoq sốtzzoyk zgazlmột hồixqhkt aabaulâu mớikinch htaulnửa vjhvmngồi cakmkdậy, nàngeiupn đãssoji hincrquên qirzzđi chínhehwqs yzagnmình đangsuwqo cbmlbtrần omacptruồng, chỉwipiy làccmee nhìntafwq chằm chằm mặt nam nhân hỏi.
“Vì cái gì… Lâu như vậy đều không liên hệ tôi, hôm nay mới đến tìm tôi?”
Tiêu Cảnh Duệ thấp giọng nói, “Anh sợ em gặp nguy hiểm.”
“Cái gì nguy hiểm?” Vãn Phong hỏi.
“Anh sợ anh trai của anh, sẽ làm cái gì đó với em.” Tiêu Cảnh Duệ duỗi tay sờ sờ mặt nàng, nhìn nàng gầy đến nổi cằm nhòn hoắt, lồng ngực có điểm chua xót, “Cho nên không dám liên lạc với em.”
“Anh trai của anh?” Vãn Phong nghiêng đầu né tránh anh đụng chạm, cười đến nổi nước mắt đều rớt lộp bộp, “Anh gạt người có phải hay không giống như đang lấy cớ?”
Ngón tay Tiêu Cảnh Duệ dừng lại ở giữa không trung.
Vãn Phong không tin anh.
“Anh trai anh vì cái gì phải làm cái chuyện xấu với tôi? Anh ta nếu đối tôi làm cái gì, vì cái gì anh còn cùng anh ta vừa nói vừa cười, anh không dám liên hệ với tôi, neyzpvì cáipxwyd xieaggì hiệniqxti tạiskkhe zemeelại vcpjpliên hatichệ ldiyftôi?” Vãnelqmz vrfvxPhong laucpzac pbfplnước mắt,jdllc nhìnlaqfp cặpvkwom diobfmắt đàoydwum uenkyhoa xinh đẹp kia hỏi, “ Người phụ nữ kia đâu? Cũng làly do mà anh không dám liên hệ tôi sao? Nàng là vị hôn thê của anh hay là vợ của anh, hay vẫn là… Anh đã ngủ cùng với nữ nhân kia?”
“Anh thừa nhận, anh trước kia rất trăng hoa, từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng là hiện tại anh… anh chỉ thích em, Vãn Phong, mấy ngày này anh vẫn luôn đều suy nghĩ tới em.” Tiêu Cảnh Duệ ôm lấy bả vai thon gầy của nàng.
Vãn Phong lại đẩy anh ra, muốn đi xuống giường.
“Em muốn đi đâu?” Tiêu Cảnh Duệ giữ chặt cánh tay nàng.
“Tôi phải về nhà.” Vãn Phong rũ mắt hít hít cái mũi.
Tiêu Cảnh Duệ chân mài nhíu lại, “Em vẫn là không tin anh?”
“Tôi dựa vào cái gì mà tin anh?!” Vãn Phong quay đầu trừng mắt với anh, hốc mắt hồng đến lợi hại, “Anh căn bản là không phải Đại Sơn, anh ấy sẽ không giống anh hoa ngôn… hoa ngôn xảo ngữ như vậy, chỉ biết lừa gạt người khác.”
“Vậy em nói cho anh biết, anh là ai?” Tiêu Cảnh Duệ sắc mặt càng trầm hơn.
“Tôi mặc kệ anh là ai, dù sao anh cũng không phải là Đại Sơn!” Vãn Phong nói xong xoay người liền chạy đi.
Mới vừa đi tới cửa, lại bị nam nhân nắm lấy xoay người nàng lại đè ở phía sau cửa, nàng giơ tay giãy giụa, nhưng đôi tay lại bị một bàn tay to lớn như gông cùm xiềng xích của anh đè lên trên đỉnh đầu.
Trong cặp mắt đào hoa kia của Tiêu Cảnh Duệ có chúttclbt nqxdotức giận,qshal wznnbanh uqgnxcúi tedsfđầu nxmksnhìn nàng,ajdlc lcgamphải dzlxcmột lúcogzfw gxghjlâu sautwfgc mớihlcaa qaniqkhống chếqipih dakjeđược rwuyjlửa ioihlgiận, hướng Vãn Phong nói, "Anh đã giải thích qua, nhưng em không tin anh, en dù sao cũng phải cho anh cơ hội, cho anh chứng minh cho em xem?”
Vãn Phong đã nhìn ra, Đại Sơn là Đại Sơn, người nam nhân này không phải Đại Sơn, trong xương cốt của người này toàn là bá đạo, không giống Đại Sơn khờ ngốc ngoan ngoãn lại ôn nhu như vậy.
Nàng hít hít cái mũi, “Anh thả tôi đi đi.”
Tiêu Cảnh Duệ bình ổn lửa giận, hỏi, “Vì cái gì?”
Vãn Phong mở to hai mắt đẫm lệ nhìn ạnh, “Vì anh không phải Đại… Ngô…”
Tiêu Cảnh Duệ không cho nàng nói cho hết lời liền cúi đầu hôn lấy môi nàng, bàn tay to kéo ra khăn tắm đang bọc lấy thân thể của nàng, lòng bàn tay xoa bóp tiểu màn thầu của nàng.