Vãn Phong đem Trình Vũ cũng mang lên xe.
Lưu Tráng Tráng không yên tâm cũng muốn lên xe, bị Vãn Phong ngăn cản, “Không có việc gì, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Lưu Tráng Tráng lúc này mới gật gật đầu, đứng ở một bên, xem chiếc xe màu đen kia từ đường núi hướng màn đêm đen nhánh chạy đi mất.
Xe chạy hai tiếng đồng hồ rồi vào trong thành, lại chạy vào nội thành, cuối cùng chưa đến nửa giờ, đã thấy một dãy biệt thự.
Mấy cái người hầu ở cửa, nhìn thấy xe tiến vào liền khom người cúi đầu.
Xe dừng lại, liền có người tới mở cửa, nhìn thấy Vãn Phong cùng Trình Vũ liền hô thanh, "Chào thiếu gia tiểu thư.”
Vãn Phong không được tự nhiên mà hướng các nàng nhỏ giọng nói, “Chào mọi người.”
Quản gia dẫn bọn họ đi vào trong biệt thự, ở trên bàn cơm đã dọn đầy đủ loại đồ ăn, quang thiêu gà cùng vịt nướng liền chuẩn bị hai con, đại khái là biết Trình Vũ tới, trước tiên làm chuẩn bị, còn ở trên bàn cơm thả đài mới tinh cứng nhắc.
Trình Vũ vừa tiến đến liền há to miệng, thấy gà nướng trong nháy mắt liền bắt đầu mãnh liệt nuốt nước miếng.
“Qua bên này rửa tay, ăn cơm trước.” Quản gia dẫn bọn họ đi toilet huy hoàng, Trình Vũ một bên rửa tay một bên hướng Vãn Phong nhỏ giọng nói, “Chị ơi, nhà vệ sinh này so với tiệm cơm còn sạch sẽ hơn.”
Vãn Phong rửa tay xong, lấy khăn lông xoa xoa tay, lại nhéo nhéo mặt cậu, “Không thể ăn nói lung tung.”
Trình Vũ le lưỡi, đi theo quản gia hướng bàn ăn đi qua.
Vãn Phong ngồi xuống ăn, thấy quản gia cùng người hầu đều đứng ở bên cạnh, không khỏi hỏi câu, “… Mọi người không ăn sao?”
Nàng kỳ thật càng muốn hỏi Đại Sơn ở đâu.
Nhưng là lại không biết những người này có biết hay không.
Quản gia cùng người hầu lắc đầu, “Đây là chuẩn bị cho thiếu gia cùng tiểu thư.”
Vãn Phong không nói cái gì nữa, cúi đầu an tĩnh mà ăn, nàng có thói quen tính đem đồ ăn ngon đưa đến trong chén của Trình Vũ, nhưng đồ ăn trước mặt đặc biệt nhiều, hơn nữa mỗi dạng đều là hai phần, tựa hồ… Biết nàng luyến tiếc ăn dường như.
Trình Vũ lần đầu tiên ngồi ở trên bàn cơm, đối mặt với nhiều đồ ăn như vậy, cậu rốt cuộc tâm tính trẻ con, ăn uống thỏa thích một hồi lâu, khi Vãn Phong xem cậu thì bụng của cậu đã căng đến nằm liệt trên ghế, ôm bụng kêu to, “Chị ơi…bụng em… Có điểm căng…”
Vãn Phong đi nhanh qua giúp cậu tiêu hóa.
Quản gia đã gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình lại đây, giúp Trình Vũ ăn tiêu thực, lo lắng không có tác dụng, lại cho cậu đâm một châm, lại làm người hầu đỡ cậu đi trong hoa viên đi đi lại lại.