Tới giữa trưa, Vãn Phong tỉnh mới lại, đang muốn ngồi dậy, liền thấy Đại Sơn còn ngồi ở phía trước, hai tay ôm chặt chân nàng. Đặt ở trong lồng ngực với nhiệt độ ấm áp của anh.
“ Người ngốc, anh vẫn luôn ngồi ở đây?” Vãn Phong nói chuyện còn có điểm khàn.
Đại Sơn thấy nàng tỉnh, cao hứng mà tiến đến trước mặt nàng, “Chị ơi…”
“Như thế nào vẫn luôn ngồi ở đây? Chân không tê sao?” Vãn Phong ngồi dậy, eo nàng có điểm nhức mỏi, trên người còn có chút lạnh, nàng không tự giác mà nhíu mày.
Đại Sơn tiến tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm mặt nàng xem xem, “Chị ơi, đau không?”
Vãn Phong gật gật đầu, “ Tốt hơn rất nhiều.”
Cánh tay nàng để ở cổ anh, ôm anh hơi hơi sử dụng sức lực muốn đứng lên, Đại Sơn đã đem nàng ôm vào trong lồng ngực.
Vãn Phong đẩy đẩy anh, “ Tôi muốn mặc quần áo.”
Đại Sơn bụng kêu lên sôi ọc ọc.
Vãn Phong sửng sốt, “Anh còn chưa ăn cơm?”
Đại Sơn gật đầu, “Em nhìn chị đi ngủ.”
“ Người ngốc, anh như thế nào không ăn cơm?” Vãn Phong từ trong lồng ngực anh đi xuống giường, đến tủ quần áo cầm áo khoác mặc vào, “Tôi đi vệ sinh trước, đợi lát nữa nấu cơm cho anh ăn.”
Đại Sơn nhắm mắt như cái đuôi nhỏ đi theo nàng.
Vãn Phong biết anh đại khái là lo lắng sẽ bị nàng bỏ rơi, cho nên hiện tại hết sức mẫn cảm lại còn hay sợ hãi.
Nàng lại không đuổi anh đi, đi vệ sinh xong, dẫn anh đi vào phòng bếp làm đồ ăn, hai người đơn giản đã ăn xong, Trình Vũ mới từ bên ngoài đem theo một thân mồ hôi trở về.
Vãn Phong lười đến giáo huấn cậu, chờ ngày hôm sau bụng tốt một chút, lúc này mới phạt Trình Vũ ở nhà làm bài tập, còn lại nàng mang Đại Sơn đi lên trên núi bắn chim sẻ.
Trình Đại Thụ cùng Vương Hoa Như đi trong thành vài ngày chưa trở về, trong nhà đồ ăn đã nhanh hết sạch rồi, Vãn Phong không thể không đi lên trên núi kiếm ăn.
Nhưng thật ra nàng đánh giá cao thân thể của mình, chỉ mới dạo qua một vòng, Đại Sơn thu thập được 23 chỉ chim sẻ, Vãn Phong đào không đến nửa sọt rau dại liền đi không nổi, eo đau đến lợi hại.
Đại Sơn thấy nàng ngồi ở trên tảng đá, duỗi tay tới kéo nàng.
Cái trán Vãn Phong tất cả đều là mồ hôi, nàng vẫy vẫy tay, “Nghỉ ngơi một chút.”
Trên đường trở về, nàng cũng thở phì phò, mệt đến muốn chết, đi một chút nữa, thật sự mệt cực kỳ, xem chung quanh không ai, lúc này mới hướng Đại Sơn duỗi tay.
“Đại Sơn, ôm tôi.”
Đại Sơn đem ná ném tới một bên, duỗi tay liền đi ôm nàng.
“ Người ngốc, ná không thể ném.” Vãn Phong chọc anh, “Đi nhặt lên đi.”
Đại Sơn lại đi nhặt ná, đặt ở phía sau lưng sọt, lúc này mới tiến tới ôm nàng.