“ Tôi muốn… đi vệ sinh.” Vãn Phong cau mày, thanh âm hữu khí vô lực, “Mau…”
Đại Sơn liền giày cũng chưa mang, ôm nàng một đường chạy chậm đến phòng vệ sinh.
Trên mặt khá đất dơ, Vãn Phong đi vào mới phát hiện anh không có mang giày, nàng hữu khí vô lực mà đuổi anh, “Đi, mang giày vào…”
Đại Sơn không đi.
Vãn Phong thật sự không có sức lực, ngồi xổm xuống, đem khăn giấy dính đầy máu lấy xuống, thay đổi sạch sẽ.
Đại Sơn xem ngây người, mắt đào hoa xinh đẹp trừng lớn,“Chị ơi, đổ máu.”
“Ân…” Vãn Phong hướng anh duỗi tay tới, “Ôm tôi trở về…”
Đại Sơn nhanh chóng ôm lấy nàng, anh đem người ôm đến trên giường, sợ hãi mà nhìn Vãn Phong hỏi, “Chị, là ngày hôm qua bị em cắm hỏng rồi sao?”
Vãn Phong trừng mắt liếc nhìn anh một cái, liếc mắt một cái kia không hề có lực uy hiếp gì, “Không cần nói lung tung…”
Nàng nhìn về phía Trình Vũ, tối hôm qua thức đêm chơi di động, giờ phút này ngủ đến giống như lợn chết, cả khuôn mặt chôn ở trên gối đầu, trình hình chữ đại (大) ghé vào trên giường.
Vãn Phong nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa nằm tốt, hướng Đại Sơn nói, “Chờ Trình Vũ thức, kêu em ấy đi nấu cơm cho anh ăn, tôi nằm một hồi… Một hồi liền tốt…”
Nàng đôi khi tới cái ngày này đều sẽ đặc biệt đau, đặc biệt là ngày đầu tiên, thường xuyên sẽ đau đến sống không bằng chết, hơn nữa không thể đi ra ngoài, không thể xuống giường, nếu không thì khổ không nói nổi.
Đại Sơn nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt lại, thống khổ mà cau mày, nhịn không được duỗi tay đi sờ tay nàng.
Tay thật nóng.
Anh lại đi sờ cặp chân nhỏ bé kia.
Lòng bàn chân lạnh lẽo.
Anh nghĩ nghĩ, xốc lên quần áo, đem cặp chân kia đặt ở trên bụng mình.
Vãn Phong bị cổ ấm áp kia kích đến mở mắt ra, hàng mi dài run rẩy, thấy ở bên chân mình là Đại Sơn đang ngồi ở kia, đôi tay ôm chân nàng, đem lòng bàn chân ấn ở trên cơ bụng ấm áp lại dùng chăn bao nàng.
Nam nhân thân hình cao lớn, cúi đầu, sống lưng phồng lên một cái độ cung, mơ hồ xuyên thấu qua vải dệt có thể thấy rõ phía dưới rắn chắc vân da, hai tay anh ôm chân nàng, hướng lên trên chuyển qua ngực, cúi đầu dùng gương mặt cọ cọ.
Vãn Phong nhịn không được hốc mắt đỏ lên, có nước mắt rơi xuống.
Nàng há mồm, thanh âm nhẹ giống một trận gió.
“ Người ngốc…”
Khi Trình Vũ xoa đôi mắt rời giường, liền thấy anh chàng ngốc đang ôm chân tỷ tỷ đặt ở trong quần áo ôm, cậu xoa xoa nước miếng, đi qua đi, ngáp một cái, hỏi, “Ngươi ngốc, anh đang làm gì?”
Đại Sơn hướng cậu “Hư” một tiếng, theo sau chỉ vào Vãn Phong muốn nói cái gì, nhớ tới Vãn Phong dặn dò hắn không cần nói lung tung, lại nhắm lại miệng.
“A, chị ấy có phải hay không đau bụng?” Trình Vũ mắt nhìn trên giường Vãn Phong, chạy ra bên ngoài đổ ly nước ấm đem lại đây, lại lấy cái ghế dựa trèo lên trên tủ bát cao kia cầm hai viên đường phèn đặt ở trong ly quậy tan ra.