Cả người Lưu Tráng Tráng bị hạnh phúc làm cho mơ hồ , hắn hưng phấn mà nhảy dựng lên, “Được! Tớ… Tớ đến lúc đó đi đón cậu.”
Vãn Phong vừa đi, lập tức mấy đồng bọn phía sau Lưu Tráng Tráng tất cả đều vọt tới bên người Lưu Tráng Tráng, “Có thể a!”
Đoàn người cười ha hả.
Vãn Phong hồn không thèm để ý phía sau đám kia người, nhưng thật ra Trình Vũ một đường đều có chút không cao hứng bộ dáng.
“Chị, chị không phải là vì chim sẻ mới cùng Tráng ca đi xem phim a?” Trình Vũ bĩu môi, “Sớm biết rằng như vậy em mới không cần chim sẻ.”
“Vì cái gì?” Vãn Phong một bên nướng chim sẻ một bên hỏi, “En không phải thực sự thích ăn sao?”
“Chị không thích Tráng ca ca, em không muốn chị là vì em đi theo anh ấy xem phim a.” Trình Vũ nhăn mặt, “Anh ấy lớn lên lại đen thùi lùi, không giống như người ngốc đẹp trai nhà chúng ta.”
Vãn Phong dừng động tác một chút, lại nhanh chóng khôi phục, chỉ là biểu tình ảm đạm, “Ăn đi.”
Tổng cộng bảy chỉ chim sẻ, nàng một con không ăn, toàn cho Trình Vũ.
Nhớ tới cảnh tượng lần trước ba người cùng nhau ăn chim sẻ, trong lòng Vãn Phong có chút khó chịu.
Buổi tối khi đi ngủ, nàng lăn qua lộn lại mà ngủ không được.
Đại Sơn buổi tối đá chăn, sẽ có người cho anh cái chăn sao?
Hơn nữa anh nếu nơi đó lại đột nhiên biến ngạnh, có người sẽ giúp anh sao?
Có người giúp anh tắm rửa sao?
Anh thích ăn thịt, địa phương kia có người cho anh ăn thịt sao?
Nàng trằn trọc khó chịu mãi cho đến sau nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh lại quầng thâm mắt đặc biệt hiện rõ.
Trình Đại Thụ cùng Vương Hoa Như đi lên trên núi hái nấm , Vãn Phong sớm đã làm xong cơm, lại đi dạy Trình Vũ đọc sách, đến trưa mới đi giặt quần áo.
Trong thôn mọi người đều biết bọn họ đem Đại Sơn đi rồi, gặp mặt cũng liền tiếc hận mà nói vài câu người ngốc nếu không phải ngốc thì tốt rồi.
Vãn Phong nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Nàng chỉ quan tâm Đại Sơn ở kia có ăn được không, ngủ ngon không.
Nàng lấy di động từ phía sau lưng ra xem nhưng không thấy có tin tức gì, nàng vì chờ điện thoại của Cục Cảnh Sát, mỗi ngày đều đem điện thoại sạc đầy pin, mặc kệ có đi chỗ nào đều đem điện thoại ở bên người.
Nhưng mà đã qua bốn ngày, di động đều không có bất luận thông báo cái gì cứ im ru nằm ở đó.
Thời điểm Lưu Tráng Tráng lái xe lại đây, Vãn Phong mới ý thức được, đã cuối tuần.