Trình Đại Thụ có một chiếc xe vận tải nhỏ.
Ở sau là thùng xe dùng để đem nấm chở đi trong thành bán, còn có là rau dại, hoặc là một sọt tôm hoặc là cá.
Đây là lần đầu tiên, cái gì cũng đều không có đem bán, mà chỉ chở Vãn Phong cùng Đại Sơn.
Đại Sơn dựa vào bên cạnh Vãn Phong tò mò mà nhìn xung quanh thôn trang cùng con sông, hỏi Vãn Phong, “Chị, chúng ta đi chỗ nào?”
Vãn Phong không dám nhìn đôi mắt anh chỉ là nhìn nơi xa xôi nói, “Mang anh đi chơi.”
Đại Sơn lộ ra nụ cười ngây ngô, “Được.”
Đi xe hai giờ đồng hồ mới đến được trong thành, Vãn Phong xuống xe, mang theo người ngốc này vào cục cảnh sát, Trình Đại Thụ cùng Vương Hoa Như để lại tên cho cảnh sát, sau đó đem người ngốc kia giao lại cho họ.
Cảnh sát hỏi bọn họ lấy cái gì để liên lạc, Trình Đại Thụ lắc lắc đầu nói không có.
Vãn Phong nghĩ nghĩ nói, “Ta qua bên kia chứng nhận thân phận, đợi lát nữa lại đây đăng ký.”
“Được.”
Thời điểm Vãn Phong đi ra ngoài, Đại Sơn liền đi theo phía sau nàng, mấy cái cảnh sát tính chặn anh lại, Vãn Phong hướng bọn họ phất phất tay, “Các người trở về đi, tôi một lát nữa sẽ dẫn anh ấy trở về.”
Nàng đi chứng nhận thân phận xong khi ra tới ở siêu thị mua một câu kẹo lớn bằng lòng bàn tay cho Đại Sơn.
Đại Sơn cười đến vui vẻ cực kỳ, liếm kẹo đường, lại tới hôn Vãn Phong.
Trên đường lớn, Vãn Phong không dự đoán được anh sẽ hôn nàng, nhất thời đứng sững sờ ở kia.
Chờ nam nhân hôn xong, nàng mới mím môi, đầu lưỡi nếm đến một tia vị ngọt.
Nàng đem nam nhân đưa về cục cảnh sát, đăng ký xong số điện thoại của mình xong liền cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Đại Sơn đi theo phía sau nàng, lại bị hai cảnh sát cản lại.
Anh kịch liệt mà giãy giụa, hướng bóng dáng Vãn Phong hô to, “Chị ——”
Vãn Phong đầu cũng không quay lại, nhưng nước mắt cừ như vậy đổ ra.
Đi đến địa phương rất xa nàng mới dám quay đầu lại xem một cái, Đại Sơn khóc đến đầy mặt là nước mắt, trong tay còn gắt gao nắm chặt cây kẹo que của nàng, yết hầu đều kêu ách, “Chị ——”
Trên đường trở về, Vãn Phong ngồi ở bên trong xe vận tải, dọc theo đường đi cũng chưa nói gì.
Vương Hoa Như trấn an nàng, “Không có việc gì, cảnh sát nói là buổi tối hôm nay liền đăng tin tức lên, mau nói, buổi chiều người nhà cậu ta, người là có thể tìm được cậu ta rồi.
Vãn Phong không hề hé răng, trong đầu nàng đều là hình ảnh của Đại Sơn, bộ dạng khóc lóc thảm thương nước mắt rơi đầy mặt.
Nàng nhắm mắt lại, không muốn nghỉ tới nó nữa.
Tới nhà, nàng liền trầm mặc mà đi nấu cơm, quét dọn vệ sinh.