Chẳng Đắm Chìm

Chương 54




Trong thông đạo an toàn vắng lặng, sau khi nhận điện thoại, Cao Văn Vãn không đợi thang máy, mà thở hồng hộc chạy thẳng lên trên.

Quan hệ giữa cậu ta và Thẩm Yểu tựa như đường dây chạy ngầm, chỉ tại thời điểm cần đến nhau mới được đào lên, bọn họ dã có một khoảng thời gian rất dài không gặp mặt.

Thẩm Yểu đứng đối diện cửa sổ, nhìn từ tầng cao xuống, là sự phồn hoa khiến người đầu váng mắt hoa. Tay chống trên bệ cửa, tóc bị gió thổi kẽ lay động, nghe được tiếng bước chân phía sau, Thẩm Yểu mới chầm chậm quay mặt sang.

Ánh đèn neon in sâu nơi đáy mắt cậu, đưa mắt nhìn lại, đã chẳng còn thấy được chút hỗn loạn nào bên ngoài cửa sổ, chỉ còn lại màu đen thuần túy.

Thẩm Yểu hòa vào trong đêm tối, như thể rời xa khỏi thế giới chật hẹp này, hững hờ quan sát tại chiều không gian tách biệt.
Dường như đây mới là bộ dáng chân thật nhất của cậu.

“Cậu vậy mà......” Cao Văn Vãn đứng trên bậc thang, khi ngẩng đầu lên thoáng sững sờ, mới tiếp tục nói, “Thật sự ở bên Yến Tri Hành sao?”

Có lẽ cậu ta đã quá coi thường Thẩm Yểu, Yến Tri Hành cắn câu Thẩm Yểu, là chuyện ngoài dự đoán.

Thẩm Yểu không giải thích nhiều, cậu biết rõ Yến Tri Hành nhất định sẽ tiến vào gian phòng kia. Trong nháy mắt đó, y sẽ phải chịu đựng sự tra tấn như địa ngục của kỳ nhạy cảm.

Cậu là sự tồn tại duy nhất có thể cứu vớt Yến Tri Hành, nhưng cậu chẳng chút vội vàng, nhàn nhã nói những chuyện khác: “Cậu có biết anh trai mình có dính líu đến Thẩm Phục Lâm không?”

“Tôi đương nhiên biết.” Cao Văn Vãn gật đầu theo bản năng nói, “Giữa bọn họ xảy ra vấn đề gì sao? Tôi tận mắt thấy cha mình đá ngã anh ta, bình thường thì ngay cả một ngón tay cũng không nỡ đυ.ng.”
“Lô hàng hóa kia có vấn đề, giả như không sao thì dù bị giữ lại Thẩm Phục Lâm đã chẳng cuống quýt đến bộ dạng này.” Thẩm Yểu cúi đầu vừa phủi bụi dính trên cổ tay áo, vừa chậm rãi nói, “Con đường phát tài của Thẩm gia cũng không trong sạch, thậm chí có rửa cũng không sạch. Chuyện quá khứ vẫn luôn khiến ông nội tôi rất đau đầu, điều ông ta có thể làm chỉ là chôn giấu quá khứ trong hai công ty ma của Thẩm gia. Đối với hai bọn họ mà nói, chuyện may mắn nhất đã phát sinh rồi, có thể hoàn mỹ mà quẳng củ khoai lang bỏng tay này đi.”

Thẩm Yểu nhìn cậu ta, trên mặt không có ý cười, đồng dạng là sự xa cách thiếu đồng cảm. Trên dưới cầu thang như thể bị chia cắt, cậu nói chuyện với Cao Văn Vãn, nhưng không hề đặt mình vào hồi ức, mà đặt mình ở bên ngoài cuộc đàm thoại này:
“Thời điểm cha tôi chết, ông ấy trùng hợp lại là đại diện pháp nhân.”

Cao Văn Vãn biết cái chết của cha Thẩm Yểu có uẩn khúc, làm một người ngoài cậu ta không biết được chi tiết bên trong. Cậu ta biết Thẩm Yểu không thích bị người tìm tòi nghiên cứu, lại vẫn không thể khống chế buột miệng hỏi: “Vậy là ông nội cậu......?”

“Không phải ông ta, chỉ trùng hợp thôi.” Thẩm Yểu phủ nhận nói, cậu ghìm dây cương đưa hết thảy quay về chính đạo, “Tôi nói những điều này, chỉ là muốn nói, quá khứ không dễ gì mới tẩy sạch được này lại bị Thẩm Phục Lâm đào ra, những hợp tác giữa lão ta và anh trai cậu đều là ký trên danh nghĩa công ty của hai gia đình.”

Chuyện buôn bán trong quá khứ như con nước sâu, ai cũng có thể dính chút không sạch sẽ nào đó. Người khác đều ước gì phủi tay được sạch sẽ, Thẩm Phục Lâm lại vẫn cứ bám vào bên trên, Cao Văn Vãn hít ngược một hơi lạnh: “Thẩm Phục Lâm điên rồi sao?”

“Lão không điên, hết thảy đều được lão làm đến kín kẽ không một khe hở.” Ánh mắt Thẩm Yểu lại xoay đi, nhìn chằm chằm phía chân trời, “Chẳng qua hết thảy đều chính là như đi trên dây.”

Cao Văn Vãn nghe hiểu Thẩm Yểu đang nhắc nhở mình điều gì, khi cậu ta xoay người muốn rời đi, lại phát hiện Thẩm Yểu đang đứng yên tại chỗ như cũ, lặng yên nhìn cậu ta.

Cậu ta dừng bước chân, hỏi: “Thẩm Yểu, cậu gọi tôi đến đây có phải là còn chuyện gì khác hay không?”

“Ở trong căn phòng cuối hành lang ở tầng cao nhất, tôi có lưu lại lượng pheromone đủ để khiến Alpha tiến vào kỳ nhạy cảm.”

Trái tim Cao Văn Vãn chợt co thắt lại, câu ta chờ Thẩm Yểu nói lời kế tiếp.

Cổ tay Thẩm Yểu trơn mượt, cậu không có thói quen đeo đồng hồ, đưa mắt nhìn thời gian thể hiện trên di động.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, cũng đủ để Yến Tri Hành tiến vào phòng. Cậu biết nhất định sẽ đến. Ngữ điệu của Thẩm Yểu đều đều: “Hiện tại Yến Tri Hành hẳn là đã sắp phát điên rồi.”

Cậu biết rõ Yến Tri Hành đang ở trong tình cảnh gì, tại thời điểm y vô cùng thèm khát có được pheromone của cậu, trong phòng lại trống rỗng, không có sự tồn tại của Omega mà y mong ngóng được ôm ấp.

Yến Tri Hành sẽ phát cuồng muốn ra ngoài tìm cậu, song trong phòng lại ngập tràn hương hoa hạnh, là sự tồn tại duy nhất y có thể nương tựa, thậm chí sẽ khiến y xuất hiện ảo giác để tự lừa gạt bản thân.

Y sẽ tưởng rằng Thẩm Yểu đang ở ngay bên mình.

Y tựa như con thú bị vây nhốt, phạm vi hoạt động được quy định vĩnh viễn không vượt khỏi căn phòng này, mãi cho đến khi hương pheromone tan biến.

Cao Văn Vãn không đoán nổi Thẩm Yểu muốn mình làm gì, bàn tay buông bên chân của cậu ta hơi hơi siết chặt lại, giọng điệu bình tĩnh hỏi han: “Cậu là muốn tôi vào đó, sau đó lên giường với Yến Tri Hành đang mất kiểm soát sao?”

Cậu ta nghĩ, giả như Thẩm Yểu gật đầu, có khả năng cậu ta cũng sẽ đồng ý, dẫu cho cậu ta ghét Alpha đi chăng nữa.

“Nếu tôi đoán không lầm, Yến Tri Hành sẽ không chạm vào cậu, mà sẽ đuổi cậu đi.” Thẩm Yểu thoáng dừng, “Nếu quá mười giây cậu không ra ngoài được, tôi sẽ đi vào tìm, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì đâu.”

Cao Văn Vãn nâng gương mặt thanh tú lên, cậu ta có diện mạo đơn thuần vô hại. So sánh với Thẩm Yểu thì chẳng hề có chút công kích, cho nên vẫn lấy hình tượng bé thỏ trắng nhỏ để mê hoặc người rất tốt.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Yểu, không do dự gật đầu nói: “Được.” Cao Văn Vãn nhún nhún vai, lại đùa giỡn bổ sung nói: “Ai bảo cậu đã giúp tôi một việc lớn thế chứ, giao dịch công bằng, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”

Cao Văn Vãn đứng tại cửa phòng, cậu ta biết Thẩm Yểu đứng ngay ở chỗ cách đó không xa. Tay đặt lên nắm cửa, tỏa ra hương dâu tây từ tuyến thể Omega.

Alpha trong kỳ nhạy cảm đều không chịu nổi sự mê hoặc như vậy, bọn họ sẽ không quản đối phương là ai, mà chỉ theo bản năng bị Omega hấp dẫn mà thôi.

Song khi cánh cửa mới chỉ hé ra một kẽ hở, pheromone của cậu ta mới vừa tiến vào, một món đồ liền bị ném thẳng vào mặt. Cao Văn Vãn còn chưa có cơ hội nhìn rõ, đã nghe thấy một tiếng rơi vỡ tan nát thành từng mảnh nhỏ.

“Choang!”

Khay hoa quả ném tới vỡ nát ngay bên chân cậu ta, chỉ cần cậu ta nhanh một nhịp, bước vào căn phòng, thứ này sẽ trực tiếp đập vào đầu, có thể khiến cậu ta ngất xỉu.

Cao Văn Vãn lặng yên dừng bước, mục tiêu đã đạt được, không cần phải tiếp tục tiến vào. Cậu ta cũng ngửi được hương hoa hạnh thuộc về Thẩm Yểu trong không khí, ngọt ngào mà lại thanh đạm.

Yến Tri Hành ngồi trên sofa, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng lạnh lùng cấm dục trong kí ức của Cao Văn Vãn.

Trên người y chỉ mặc áo sơmi, cổ áo mở rộng, mồ hôi càng không ngừng lăn xuống, áo khoác Âu phục chỉn chu ngay ngắn đã bị y xé thành mảnh nhỏ, rách nát rơi ở bên chân.

Yến Tri Hành nâng mí mắt lên, vẻ mặt y đích xác không còn bình thản không gợn sóng. Song biểu lộ trên gương mặt lại không phải là du͙© vọиɠ tham lam như cầm thú đối với Omega.

Mà là sát ý bị người đạp chân vào lãnh địa, mạo phạm đến giới tuyến cuối cùng.

Cánh tay Yến Tri Hành đã gồ lên gân xanh, gồng hết khí lực toàn thân ngăn chặn kí©h thí©ɧ muốn nhào đến bóp chết người.

Đôi mắt y khóa trên người Cao Văn Vãn, tung lời cảnh cáo cuối cùng:

“Cút.”

Chỉ liếc mắt một cái, cậu ta đã đọc hiểu ý của Yến Tri Hành.

Alpha này trong kỳ nhạy cảm có du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh, ngay cả pheromone Omega của mình cũng không cho phép kẻ khác ngửi thấy.

Sau khi Cao Văn Vãn đóng cửa mới phát giác mồ hôi lạnh trên lưng, cậu ta quay đầu lại, nhìn phía góc tường, hô hấp thoáng hoảng loạn nói:

“Thẩm Yểu, cậu không thể vào đó.”

Cậu ta đã từng gặp rất nhiều Alpha trong kỳ nhạy cảm, nhưng chưa từng thấy ai giống như Yến Tri Hành, tựa như một con sói đói đến cùng cực, chỉ chờ con cừu Thẩm Yểu này tiến vào.

Trong khoảnh khắc, có thể nuốt trọn người vào bụng.

“Tôi nhất định phải vào.” Thẩm Yểu lãnh đạm nói, “Cậu đi đi, không cần phải quan tâm, tôi không chết được đâu.”

Thẩm Yểu tựa vào cạnh cửa, lấy thuốc kí©ɧ ɖụ© đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Cậu không thể bình tĩnh như không ngửi pheromone của Yến Tri Hành, chỉ có thể dựa vào loại phương pháp này để tê dại thần kinh, cưỡng ép bản thâm chìm vào biển sâu du͙© vọиɠ.

Cậu xé bao bì, trong nháy mắt kim tiêm đâm mạnh vào làn da, Thẩm Yểu nâng mắt lên. Nhìn bóng dáng của Cao Văn Vãn, cậu nói ra câu cuối cùng: “Tôi biết cậu suy nghĩ điều gì, ai là sói ai là cừu, ai mà biết được chứ?”

Sau khi Cao Văn Vãn rời đi, hành lang vắng người lại trở nên tĩnh lặng. Thẩm Yểu tựa vào ván cửa, lẳng lặng chờ thuốc kí©ɧ ɖụ© phát huy tác dụng.

Cánh cửa phía sau bất chợt bật mở, Thẩm Yểu theo bản năng muốn tiến về phía, đứng vững lại.

Cậu lại bị người ôm lấy từ phía sau, không thể khống chế ngã ra sau, rơi vào một l*иg ngực ngập tràn mùi đàn hương.

“Thẩm Yểu.”

Cậu nghe được âm thanh của Yến Tri Hành, bởi tìиɧ ɖu͙© mà trở nên khản đặc.

“Tìm được em rồi.”

Cánh tay giam hãm trên eo lôi cậu vào trong phòng, Thẩm Yểu không thể tin nổi quên mất cả giãy dụa.

Dựa theo suy tưởng của cậu, pheromone bên trong cũng đủ để Yến Tri Hành đắm đuối, hiện tại không có khả năng y sẽ lựa chọn rời khỏi căn phòng.

Nhưng hiện tại y lại bước ra, rõ ràng là chỉ để tìm kiếm một mình cậu.

Tuyến thể của cậu hiện giờ còn chưa phóng thích pheromone, Yến Tri Hành lại ôm siết cậu đến mức không chịu buông, chóp mũi còn không ngừng hít ngửi trên người cậu, như thể ngửi được mùi hương mát lạnh trên thân cậu sẽ làm dịu kỳ nhạy cảm.

Trong sự biến đổi vô thức, thứ Yến Tri Hành thèm khát đã sớm không còn là pheromone, mà là Thẩm Yểu.

Mục tiêu của y đã sớm trở nên cụ thể hoá, không còn hư vô mù mờ như vậy nữa.