Chẳng Đắm Chìm

Chương 53




Trong cơn mê man, Thẩm Yểu cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu. Giống như bảo vật đã hiến mình cho ác long, thân thể bị chiếc đuôi cuốn chặt chẽ, ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.

Từ đầu đến chân đều bị bức ép vương đầy mùi hương của Alpha, tựa như biến thành vật sở hữu của hắn. Thẩm Yểu đắm chìm trong cơn mơ, khẽ mím môi, giống như đang gặp phải giấc mộng bất an.

Cậu nghiêng người ngủ, trên tuyến thể loang lổ vết cắn, không biết đã bị người dùng sức cắn bao nhiêu lần.

Làn da để lộ trong không khí của Thẩm Yểu ngập đầy dấu hôn, đặc biệt là phần cổ nhỏ gầy trơn nhẵn kia. Quan Thù ghi nhớ tất cả, tìm được cơ hội liền đòi hết lại một lượt.

Sau khi hơi thở bên người tan biến, Thẩm Yểu mới mở mắt. Đêm qua cậu thảm hại đến thế nào, Thẩm Yểu cũng nhớ đến rõ ràng.
Quan Thù thực hiện đúng như lời đã nói, hắn quả thật làm cho Thẩm Yểu không xuống giường nổi. Thẩm Yểu nâng tay, mặt không chút thay đổi đặt lên trên trán.

Chó hoang đúng là chó hoang, dạy mãi không ngoan. Hắn kìm hãm bản năng để ở bên cạnh cậu, khi nổi giận liền để lộ răng nanh, tìm đủ mọi cách cắn xé để đòi nợ lại.

Cửa phòng lại bật mở, Quan Thù tiến vào. Hắn không mặc áo, chỉ mặc quần thể thao rộng thùng thình, cơ bắp săn chắc, bên trên đầy những vết cào.

Thẩm Yểu dõi theo hắn, khóe môi còn có vết thương nhỏ, hỏi: “Thỏa mãn rồi chứ?”

“Sao thế?” Quan Thù đứng trước người cậu, hắn cũng dự đoán được động tác giơ tay của Thẩm Yểu, liền thu lại cốc nước trong tay, rũ mắt từ trên cao nhìn khóa vào Thẩm Yểu, “Giận à?”

“Giận sao?” Thẩm Yểu khẽ cười vài tiếng, “Đã từ rất lâu tớ không còn biết giận là gì rồi.”
Trải qua một ngày một đêm đằng đẵng, mùi hương trong không khí còn chưa tan, vô cùng ám muội. Thẩm Yểu ngửi thấy, vẻ mặt lại không biến đổi, kiều diễm như con bướm bị giam giữ nơi lòng bàn tay.

Cậu mở miệng nói: “Quan Thù, bế tớ ra sofa.”

Quan Thù đứng im trước người cậu, đấu tranh trong vài giây. Hắn đưa cốc nước vào tay Thẩm Yểu, sau đó khom eo, cánh tay luồn qua kheo chân Thẩm Yểu, nhẹ tay nhẹ chân bế cậu lên như một món đồ dễ vỡ.

Trên người hắn luôn nóng rực như lò lửa, Thẩm Yểu có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của hắn.

Thẩm Yểu nghiêng mặt đi, thuận tay ôm bả vai Quan Thù, chẳng chút e dè, biết thừa vẫn cố tình hỏi: “Tối hôm qua chẳng nỡ dừng lại lấy một giây, là vì nhiều năm qua không hề làm với người khác phải không? Nhưng mà tớ thì có, nên không có du͙© vọиɠ lớn đến vậy đâu.”
“Có thể đừng nói mấy lời khiến tớ mất hứng được không?”

Quan Thù cười lạnh một tiếng, hắn thả Thẩm Yểu xuống sofa, vươn tay dùng sức vặn cằm cậu lại. Hắn chợt ép gần tới Thẩm Yểu, đầu mũi suýt nữa đυ.ng vào nhau, gằn từng tiếng nói: “Đáng tiếc sau này cậu chỉ có tớ thôi, một mình tớ cũng có thể chơi cậu đến không xuống giường nổi.”

Bàn tay hắn dùng sức đè bắp đùi Thẩm Yểu xuống, ám ảnh Thẩm Yểu lưu lại cho hắn chưa từng tiêu tan, ánh mắt Quan Thù sa sầm, tựa như hồ sâu: “Đừng có để tớ bắt được cậu ở bên gã gian phu kia một lần nữa.”

“Nhưng tớ không quá muốn ngủ với cậu đâu, bởi cậu không có sự dịu dàng của Từ Ý Bạch, cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của tớ như anh ấy.” Thẩm Yểu khẽ nâng cằm, cậu không né tránh tầm mắt, vừa chân thành lại nghi hoặc hỏi, “Lên giường chẳng lẽ không phải để sung sướиɠ hay sao?”

Biết rõ Thẩm Yểu là cố ý chọc giận, song chỉ cần nghe đến cái tên này, Quan Thù sẽ rất khó khống chế nổi lý trí, cũng rất khó chiếm giữ thượng phong.

“Bịch ——”

Thẩm Yểu ngã ngửa ra sau, vạt áo rộng thùng thình phấp phới trong không trung, lộ ra phần eo nhỏ gầy nhợt nhạt, rất nhanh bị bàn tay to lớn sậm màu bao phủ.

Một bàn tay của Quan Thù thoạt nhìn như có thể bẻ gãy eo Thẩm Yểu.

“Thẩm Yểu...... Cậu lại cố ý trêu chọc tớ phải không?! Sao cậu cứ thích nhìn tớ nổi giận vậy?”

Hắn trực tiếp đẩy ngã Thẩm Yểu xuống sofa, bản thân quỳ một gối, động tác hung dữ lại lưu loát nước chảy mây trôi. Quan Thù bị chọc vào vảy ngược, hắn chỉ muốn chứng minh cho Thẩm Yểu biết mình giỏi hơn Từ Ý Bạch rất nhiều.

Quan Thù nghiến răng nghiến lợi, lại có chút thẹn quá thành giận nói: “Cái dạng trói gà không chặt như Từ Ý Bạch, anh ta có thể khiến cậu sướиɠ được sao? Tối hôm qua chẳng lẽ cậu không thoải mái à? Thẩm Yểu, quần áo của tớ đến bây giờ vẫn còn ướt, bên trên đều là mùi hương của cậu đấy.”

Đột nhiên, Thẩm Yểu lại như không thở nổi. Cậu nghiêng sườn mặt trắng trẻo yếu đuối, nâng tay che miệng, bắt đầu không ngừng ho khan.

Quan Thù bị dọa sợ, tức thì kéo người vào trong lòng, vỗ lưng cho cậu. Phần lưng mong manh của Thẩm Yểu tựa vào người hắn, ho một cái liền khiến tim hắn dao động, Quan Thù hoảng loạn hỏi han: “Yểu Yểu?!”

Thẩm Yểu ho một hồi, ngay cả khớp ngón tay cũng khó chịu đỏ bừng lên, cuối cùng mới chầm chậm bình ổn lại.

“Không sao đâu.” Hàng mi Thẩm Yểu buông rủ, cậu như tập mãi thành quen bình tĩnh nói, “Di chứng sau khi xóa ký hiệu mà thôi, từ sau lần cậu đẩy tớ xuống bể bơi thì càng nặng thêm.”

Núi lửa cận kề phun trào bị cưỡng ép chặn lại, Quan Thù chỉ có thể cắn chặt hàm răng nhẹ nhàng vỗ lưng cho Thẩm Yểu. Hắn chẳng muốn nghiên cứu xem Thẩm Yểu rốt cuộc là giả vờ, hay là sự thật, hắn chỉ hy vọng Thẩm Yểu không có việc gì.

“Yểu Yểu......” Quan Thù thấp giọng hỏi han, “Có cần đi bệnh viện không?”

Thẩm Yểu lại đẩy tay hắn ra: “Không sao cả, cậu để tớ nghỉ ngơi một lúc, đừng làm phiền tớ.”

Thẩm Yểu nằm chợp mắt trên sofa, khi chuông điện thoại vang lên, cậu liền cảm giác được tầm mắt tức khắc nhìn vọng ra từ phòng bếp, nhìn đến chăm chú.

Cậu cúi đầu nhìn tên hiện trên cuộc gọi: “Dì ạ, có chuyện gì sao ạ?”

Cảm giác mũi nhọn cắm vào lưng yếu bớt đi vài phần, song tầm mắt kia vẫn là chưa rời đi, chỉ cần cậu gọi một cái tên khác, Quan Thù có thể trực tiếp xông tới.

Trác Nhiễm có chuyện tìm cậu, cười hỏi: “Yểu Yểu, có thể hỗ trợ quay đoạn phim quảng bá đoàn múa chứ?”

“Được ạ.”

Thẩm Yểu nhận lời, bởi vì bình thường Trác Nhiễm cũng giúp cậu rất nhiều.

Cậu ưng thuận thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cho Trác Nhiễm kinh ngạc. Bà nhắc nhở nói: “Là quay múa dưới nước, trên người còn mang vật nặng, trên dưới phải chụp mấy lần, vất vả lắm đấy.”

“Không sao ạ, cháu không sợ mệt.”

Trác Nhiễm hỏi đến vấn đề trọng điểm: “Con biết bơi không?”

Thẩm Yểu ngẩng mặt, cậu thấy bóng dáng Quan Thù đứng trước bệ bếp. Không giống với Từ Ý Bạch, hắn đứng ở nơi đó có vẻ không quá phù hợp.

Không giống như người biết nấu cơm, nhưng động tác của Quan Thù lại thuần thục, chao dầu xong cầm muôi đảo. Thẩm Yểu biết, thời điểm cấp ba Quan Thù đã bắt đầu học nấu cơm.

Hắn sẽ làm một phần cơm hộp đơn giản cho cậu, sau đó cứng miệng nói là dì giúp việc nấu. Thẩm Yểu chứng kiến tài nấu ăn của hắn càng ngày càng tốt, cơm hộp cũng càng lúc càng đẹp mắt.

“Yểu Yểu?”

Thẩm Yểu quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười nói: “Có ạ, hồi đại học có học qua, cũng tạm ạ.”

Quan Thù hỏi cậu vì sao cố tình nói mấy lời như thế, đương nhiên là bởi vì muốn khiến hắn khó chịu rồi.

Cậu khó chịu, vậy mọi người đừng hòng được thoải mái.

*

Một tuần sau.

Khách của buổi tiệc tối tập trung lại, Thẩm Yểu khoác tay Yến Tri Hành tham gia. Cậu luôn rất phối hợp trong những tình huống này, Omega xinh đẹp mà dịu dàng thân thiết, chỉ ngắm một mình Yến Tri Hành, khiến không ít Alpha ở đây đều đỏ mắt hâm mộ. Những ánh mắt như vô tình cố ý dò xét, Yến Tri Hành nhíu đầu mày, nâng mắt đáp trả.

Không có người nào dám tiếp cận y, chỉ có Thẩm Phục Lâm sải bước tiến lại, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Thẩm Phục Lâm quả thật diễn rất tốt, nếu là người không hiểu biết lão, sẽ đều tưởng rằng lão thật sự là một vị trưởng bối nho nhã lịch thiệp, chăm sóc đứa cháu cha mẹ mất sớm như con ruột của mình.

Thẩm Yểu cũng từng bị lão lừa gạt. Trong bệnh viện hoàn toàn xa lạ, bác sỹ y tá bên cạnh kẻ đến người đi, cậu có thể nghe hiểu ngoại ngữ bọn họ nói, nhưng hoàn toàn không hiểu thuật ngữ chuyên ngành trong miệng bọn họ.

Khi đó cậu mới hơn năm tuổi, một mình ngồi suốt mười tiếng bên ngoài phòng phẫu thuật, y tá nhìn không nổi muốn dẫn cậu đi nghỉ ngơi.

Thẩm Yểu nguyên bản vẫn không nói một lời, giờ phút đó bộc phát ra một tiếng kêu lớn sắc bén, dùng sức cắn vào cánh tay y tá.

Cậu chính là con sói nhỏ cảnh giác, chẳng chút tín nhiệm đối với xung quanh. Thẩm Phục Lâm là người đầu tiên quen mặt mà cậu nhìn thấy trong hành lang trống trải.

Lão một đường phong trần mệt mỏi chạy tới, trên mặt ngập đầy sự mệt nhọc, khi nhìn thấy Thẩm Yểu, liền dùng sức ôm lấy cậu.

Thẩm Yểu khi đó chưa hiểu lòng người nông sâu, cũng không biết sự chân thành trước mắt chưa chắc đã là thật.

Cậu không tin mấy câu chuyện thần thoại biến thành tinh tú, cậu chỉ biết rõ mình có khả năng sắp mất đi những điều gì. Từ sau hồi nổ súng dẫn đến chiến sự cho đến hiện tại, bàn tay nhỏ bé của Thẩm Yểu siết chặt ống tay áo lão, không gào khóc, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Thẩm Yểu cũng từng tin tưởng Thẩm Phục Lâm.

“Giám đốc Yến.” Đầu tiên Thẩm Phục Lâm nâng ly về phía Yến Tri Hành, rồi mới xoay người nhìn về phía Thẩm Yểu, “Yểu Yểu.”

Thẩm Yểu không thích uống rượu, hôm nay tâm trạng không tồi lại nhấp ngụm rượu trong ly. Cậu có thể rõ ràng nhìn thấy độ cong nơi khóe miệng Thẩm Phục Lâm, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng sứt đầu mẻ trán thời gian trước.

Có điều cậu rất cảm tạ, Thẩm Phục Lâm là một kẻ ngốc không có diễn xuất. Yến gia về nước, rõ ràng là muốn được chia một chén canh, lão thế mà không nhìn ra được ý đồ của Yến Tri Hành đối với Thẩm gia, hoặc giả lão tự phụ đến mức cảm thấy bản thân có thể làm thịt được Yến Tri Hành. Mười Thẩm Phục Lâm cũng không đủ để chơi Yến Tri Hành.

Thẩm Yểu không biết Yến Tri Hành đã quăng lưới Thẩm Phục Lâm thế nào, cậu chỉ biết Thẩm Phục Lâm đã sớm chui đầu vào rọ.

Bữa cơm kia là Thẩm Yểu cố ý sắp đặt, Yến Tri Hành khẳng định nhìn ra được mục đích của cậu. Thẩm Yểu thầm muốn thúc đẩy một phen, rồi thuận tay mượn đao gϊếŧ người mà thôi.

Bởi rất nhiều nguyên nhân, cậu không có bất cứ cảm tình gì với Thẩm gia, thậm chí còn sảng khoái chứng kiến cơ nghiệp trăm năm kia sụp đổ, rơi vào trong tay người khác.

Thẩm Yểu chỉ muốn cướp lại những thứ thuộc về mình, ví dụ như vùng đất cha mình đích thân khai thác, hay là như cổ phần công ty cha mình từng sở hữu.

Yến Tri Hành cùng Thẩm Phục Lâm nói chuyện, Thẩm Yểu bỗng nhiên cúi đầu, nói mình không quá thoải mái tìm cớ đi lên tầng.

Phía trên có rất nhiều căn phòng được chuẩn bị sẵn sàng để làm phòng nghỉ. Thẩm Yểu đẩy cửa vào căn phòng cuối hành lang, đóng chặt cửa sổ, xác nhận không còn một kẽ hở.

Thẩm Yểu ngồi lên sofa, cuối cùng uống hết nửa ly rượu. Cậu lột miếng dán ức chế trên tuyến thể, sau đó bắt đầu phóng thích pheromone trong căn phòng vắng lặng.

Hương hoa hạnh càng lúc càng đậm, như thể sắp sửa phá cửa xông ra.

Thẩm Yểu lại cảm thấy chưa đủ, mãi cho đến khi mỗi một tấc, mỗi một khoảng không đều thấm đẫm hương vị này, tựa như nơi ở của Omega trong kỳ phát tình, cậu mới dừng lại.

Dựa theo mức độ tương tích pheromone của Yến Tri Hành và cậu, chỉ cần vừa bước vào y sẽ lập tức tiến vào kỳ nhạy cảm.

Chuẩn bị hết thảy xong xuôi, Thẩm Yểu nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài cửa, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống bên cạnh người phục vụ trên hành lang, may sao được người kịp thời giữ cánh tay lại.

Cậu tựa vào tường, đôi mắt tựa như vương hơi nước, hô hấp hỗn loạn miễn cưỡng duy trì giọng điệu nói: “Nhờ cậu...... Tôi đột nhiên bước vào kỳ phát tình, có thể làm phiền cậu xuống tầng gọi Alpha của tôi không?”

Nói được một nửa, Thẩm Yểu như nghẹn lại, gắng sức nói tiếp: “Ngài ấy, ngài ấy tên Yến Tri Hành.”

Phục vụ đều là Beta, hắn không ngửi được mùi pheromone, chỉ có thể chứng kiến Omega hai má đỏ hồng, tựa đóa hoa hồng đương độ khoe sắc.

Bàn tay dìu Thẩm Yểu của hắn toát một lớp mồ hôi mỏng, đỏ mặt bối rối gật đầu, sau đó liền vội vàng chạy xuống tầng.

Bóng dáng phục vụ vừa biến mất trước mắt, Thẩm Yểu dần dần đứng thẳng người dậy, hoàn toàn không còn bộ dáng yếu đuối đứng không vững khi nãy nữa.

Thẩm Yểu nhìn về phương xa, lấy di động từ trong túi ra. Cậu để phục vụ gọi Yến Tri Hành lại đây, bản thân lại xoay người đi ra ngoài.