"Lấy lọ thuốc phiện đưa cho cậu bé", ngài Smith nói, chỉ cái lọ thuốc anh vừa mua.
"Nhưng nó là của anh mà", Victoria phản đối. "Bác sĩ Fraser nói..."
"Ta có nghe." Khi nói những lời đó, đôi mắt xanh nhìn nàng dịu dàng. "Cứ đưa thuốc cho bà ấy."
Cổ nàng nghẹn lại, rồi nàng cũng hiểu ra. Anh không muốn thằng bé trông thấy mẹ phải chịu đựng. Victoria khép tay giữ chặt cái lọ rồi kiên định bước thẳng về trước. Nàng hoàn toàn không muốn thử tìm hiểu xem có tất cả bao nhiêu đàn ông, phụ nữ và trẻ em bị thương đang ở trong nhà. Cái ý nghĩ phải đối diện với máu và da thịt bỏng cháy khiến nàng phát ốm.
"Tôi sẽ đem phần còn lại về chứ?", nàng phải cố hết sức mới có thể nói hết câu nói đó.
Ngài Smith không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ bảo, "Nếu còn dư thì đưa cho những người khác. Chắc chắn đêm nay ta sẽ thấy hối hận với quyết định này".
Anh nhắm mắt, nằm lại xuống giường, hai tay nắm chặt khăn trải giường. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, dáng người nàng như đang đổ ập lên anh. Gương mặt với những đường nét góc cạnh, gò má lún phún râu; nỗi đau đớn nơi miệng vết thương làm cho những đường nét trên mặt anh như căng ra. Nàng từng nghĩ mình hiểu con người này, miệng lưỡi sắc bén, thái độ gần như lúc nào cũng đầy vẻ châm bíếm.
Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ anh sẽ sẵn sàng đem thuốc của mình cho người khác.
"Tôi có thể nhỏ vài giọt vào ly trà của anh", nàng đề nghị. "Trước khi đem phần còn lại cho bà ấy."
"Không cần đâu. Ta nghĩ dù sao mình cũng sẽ sống sót qua hết đêm nay thôi."
Không giống mẹ cậu bé, đó là những lời anh không hề nói ra thành lời.
Victoria đứng ở cửa, nắm chặt cái lọ trong lòng bàn tay. Sự hy sinh của anh khiến nàng có một cái nhìn mới về con người này, nàng tự hỏi không biết thực sự anh ta là loại người như thế nào. Nàng nhìn anh, nhớ lại cách anh nắm tay mình, đưa nó đền gần đôi môi ấm áp. Có điều gì đó bí ẩn trong con người này… khiến nàng không thế tránh xa anh ta được.
Suốt nhiều năm, nàng gần như chỉ là chiếc bóng chìm hẳn sau các em. Chưa từng có ai đến cầu hôn nàng, hay thích thú nhìn thoáng qua nàng. Nàng đã quen với cuộc sống không hề được ai chú ý... và đôi lúc còn cô đơn nữa.
Nhưng sự xuất hiện của ngài Smith đã làm xáo trộn người phụ nữ bên dưới lớp vỏ bọc tĩnh lặng suốt ngần ấy năm trời. Và chuyện này còn nguy hiểm hơn nàng nghĩ. Nếu như nàng tiếp tục ở cạnh anh, giúp anh chịu đựng một đêm dài thống khổ, khoảng cách giữa hai người sẽ càng gần nhau hơn. Nó sẽ xâm phạm tất cả những quy tắc mà mẹ nàng đã dạy trong suốt hai mươi hai năm tồn tại.
Dù vậy, Victoria vẫn muốn ở lại.
"Đưa thuốc của anh cho bà ấy...", nàng nói, tìm cách sắp xếp từ ngữ trong đầu. "Quả là một hành động cao quý."
Anh bật cười. "Ta không phải là một người hào hiệp thế đâu, thưa tiểu thư Andrews. Ta là một bạo chúa cáu bẳn chẳng hề có chút kiên nhẫn nào."
Nàng không sao tin nổi điều đó. Một bạo chúa thật sự sẽ không bao giờ lấy thuốc của mình tặng cho một người hoàn toàn xa lạ.
"Tôi sẽ trở lại", nàng thì thầm, đi nhanh về phía phòng ăn.
Cầm lọ thuốc phiện quý giá trong tay, nàng thấy bác Fraser đang đi giữa các bệnh nhân. Có ba người đàn ông và một phụ nữ, tất cả đều đang nằm trên sàn trong khi bàn ghế đều được xếp sang bên. Cậu bé mà nàng gặp khi nãy đang nắm chặt tay mẹ, nước mắt chảy dài trên mặt. Anh trai cậu đang đứng cạnh bên tường, những ngón tay chạy dọc trên giấy dán tường.
"Lại gì nữa thế?", bác sĩ Fraser nghiến răng. "Giờ tôi không thể bỏ mặc những bệnh nhân này."
"Ngài Smith bảo tôi mang cái này đến cho bà ấy", nàng nói, đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ. Nàng đưa lọ thuốc ra nhưng anh vẫn chưa đưa tay đón lấy. "Để giúp bà ấy giảm đau", nàng lặp lại.
Bác sĩ Fraser cúi thấp xuống và nhỏ giọng, "Bà ấy đang hấp hối, tiểu thư Andrews ạ. Nếu bà ấy sống qua hết đêm nay thì quả là phép lạ"
"Ngài Smith yêu cầu tôi làm thế. Con trai bà ấy không nên thấy mẹ mình phải đau đớn thế này", nàng thì thầm. Mắt hai người giao nhau và nàng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt người bác sĩ.
Anh cầm lấy lọ thuốc, vẻ trầm ngâm "Chậc, cô nói đúng." Anh thò tay vào túi áo gi lê, lấy mấy cái cúc áo ra. "Trả nó lại cho anh ta."
"Anh cứ giữ đi", Victoria khuyên. "Mua thêm thuốc cho những người khác nếu còn có thể."
Qua nét mặt của anh, nàng có thể nhìn ra một chút nhẹ nhõm. Trước khi quay trở lại với các bệnh nhân, anh nói
"Cảm ơn cô, tiểu thư Andrews, vì đã cho chúng tôi được phép vào nhà. Thực sự tất cả chúng tôi đều rất biết ơn cô".
Nàng ngượng nghịu gật đầu trước khi ra khỏi phòng dáng vẻ đường hoàng. Khi quay trở lại hành lang, tay run lên, nàng tựa lưng vào tường thả lỏng. Dù đã cố không đưa mắt nhìn những con người đang đau đớn, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua nàng đã hiểu rõ xung đột đang càng lúc càng tệ hơn. Họ đã cung cấp chỗ ở cho những gia đình lân cận, cố giúp những người khác nhiều nhất có thể.
Nhưng có quá nhiều người cần giúp đỡ.
Nàng ngồi xuống bậc cầu thang, tựa đầu vào tay nắm. Thế giới của nàng như đang bị xé thành từng mảnh chỉ còn lại những vết sờn khó lòng hàn gắn. Cảm giác sợ hãi quen thuộc ngập tràn trong suy nghĩ và đôi tay nàng lại bắt đầu run lên.
Hèn nhát.
Nếu nàng là một người phụ nữ quả cảm, nàng đã đề nghị giúp đỡ bác sĩ Fraser. Hay bảo bà Larson đi chuẩn bị thức ăn cho mọi người. Hoặc giữ lại ít thuốc phiện cho ngài Smith có một đêm ngon giấc thay vì đưa tất cả cho những người khác.
Nhưng mà đó cũng là điều anh muốn làm. Anh ta đã trả tiền thuốc cho bác sĩ rồi tặng nó cho người khác dù biết rằng mình sẽ phải đau đớn suốt cả đêm. Cả anh cũng can đãm hơn nàng nhiều.
Mình phải trở lại, lương tri lên tiếng nhắc nhở. Mình đã hứa với anh ta mình sẽ trở lại.
Lúc trước, chỉ cần nhìn thấy cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh ta thì thật dễ để giữ đúng lời hứa đó. Chỉ cần ngồi đó khâu vá, vờ như không hề nhìn thấy anh ta là được.
Nhưng sự thật là nàng đang dần cảm thấy anh thật thú vị. Và cũng điển trai nữa. Số phận đã mang anh đến trước cửa nhà nàng như ném một cái găng tay trên đất.
Sự lạnh lẽo vặn xoắn bên trong nàng, nhắc nhở nàng rằng nàng chỉ là một người phụ nữ cô độc, vụng về, quá sợ hãi với chuyện bước ra khỏi nhà. Làm thế nào một người như anh lại thấy thích thú với loại người như nàng được chứ? Và nếu như anh ta biết được sự thật nàng đang sợ điều gì, có thể anh ta sẽ cảm thấy nàng thật đáng ghê tởm.
Không. Nàng không muốn thế. Thật dễ giấu đi sự hấp dẫn của bản thân và chỉ để lộ ra con người thực tại. Khi đã hồi phục, anh ta sẽ rời khỏi Scotland và nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh ta nữa. Tốt nhất là như thế đi.
Mỗi bước đi cứ nặng dần nhưng Victoria cũng nhận ra mình đã về tới phòng khách. Phòng khách tối om, giờ thì nàng chẳng thể trông thấy ngài Smith được nữa. Nàng lọ mọ tìm đường đến chỗ cây đàn dương cầm, thắp sáng một ngọn đèn dầu rồi vặn nhỏ tim.
Gương mặt anh nhăn lại vì đau đớn. Hai tay nắm chặt khăn trải giường rồi lại buông ra, môi anh mím lại thành một đường.
"Cô đưa thuốc cho họ rồi chứ?"
"Rồi." Nàng kéo một cái ghế rồi ngồi xuống. "Cầu cho bà ấy không phải chịu đau đớn suốt cả đêm."
"Còn ta thì cầu cho mình không còn đau nữa", anh phản kích. "Có thể đến lúc phải lấy khẩu súng lục ra rồi."
"Anh mạnh mẽ hơn thế này mà. " Victoria vươn người lấy cái giỏ đựng đồ may vá chỉ để có cái gì đó trong tay. Nàng xỏ chỉ, giữ chặt miếng vải ren đen trên áo ngực. Khi gấp mép vải lại và may những mũi dầu tiên, nàng thấy bản thân mình dần bình tĩnh hơn.
"Chúng ta nói chuyện nào", ngài Smith yêu cầu. "Kể cho ta nghe về cô và gia đình đi. Kể về chuyện gì cũng được."
Nàng lúng túng bắt đầu câu chuyện, không biết nên nói gì. "Tôi có ba em gái. Margaret, Amelia và Juliette."
"Ta thì không có anh chị em gì cả. Chỉ có họ hàng thôi", anh đáp lời. Rồi anh hít thật sâu, đưa tay chạm vào chân như thể làm vậy có thể kiềm chế được cơn đau.
"Anh có muốn uống ít rượu mạnh của cha tôi không?", Victoria đề nghị.
"Một tiếng trước ta sẽ nói không. Nhưng giờ có vẻ say sẽ tốt hơn, cô không ngại giúp ta chứ." Giọng nói thô ráp nhuốm đầy đau đớn và nàng cảm thấy mình cần phải đi lấy cái chai cùng cốc thủy tinh ngay lập tức. Chai rượu chỉ còn một nửa, nàng lại không biết phải uống bao nhiêu thì một người mới có thể say được. Với cả nàng cũng thật không chắc chuốc cho anh say có phải là một ý kiến sáng suốt hay không.
Nàng rót đầy ly rượu rồi đưa cho ngài Smith.
"Ngồi xuống cạnh ta", anh nói. "Ta muốn nhờ cô giúp nâng đầu lên một chút để dễ uống."
Victoria do dự, tim nàng đập nhanh hơn trước lời nói đó. "Để tôi đi lấy thêm gối cho anh." Nàng đặt cái ly xuống, lấy hai chiếc gối trên ghế sofa để giúp anh tựa vào. Trong khi đó, đôi mắt anh vẫn dõi theo nàng. Anh uống một ngụm brandy rồi nhanh chóng nuốt hết nhưng khi bắt đầu say, ánh mắt anh giờ chẳng còn nhân nhượng nữa.
"Cô sợ ta sao?"
"Chúng ta đâu cần phải ngồi gần thế làm gì." Nàng lại chúi đầu vào vìệc may vá, vờ như mình chăng hề lo lắng chút nào. Nếu cứ liên tục tự nói với mình như thế, trái tim nàng có thể sẽ bình tĩnh lại.
"Rót cho ta thêm ly nữa."
Nàng rót cho anh thêm ly nữa, nhìn đôi môi anh cong cong giữ chặt miệng ly. Trong vô thức, nàng tưởng tượng đôi môi đó lướt trên da thịt. Đầu óc nàng như hoàn toàn mụ mị. Dù vậy, nàng vẫn thầm hỏi, Nụ hôn của anh sẽ có vị thế nào, có phải vương vít vị brandy còn đọng nơi đầu lưỡi? Nếu đôi môi đó chiếm hữu nàng, đó sẽ là nụ hôn đầy mạnh mẽ và đòi hỏi? Hay nhẹ nhàng đầy dỗ dành dịu ngọt? Bất thần, mũi kim đâm trúng tay.
"Cô đang may gì vậy?", ngài Smith hỏi, nốc cạn ly rượu. Nàng rót thêm ly thứ ba và cố tránh trả 1ời trực tiếp.
"Chỉ là... đồ của phụ nữ thôi mà."
"Dành cho tang lễ sao?" Anh hóp thêm một ngụm và nàng có thể nhận ra cái nhìn của anh cố định trên cơ thể mình.
"A, thì... đúng vậy." Nàng còn có thể nói gì khác được chứ? Cho đến khi Sinclair từ Luân Đôn trở về và mang theo vải vóc nàng cần, nàng phải dùng tạm bất cứ thứ gì sẵn có. Nàng thích làm thay đổi mọi thứ, và bắt đầu đính ren lên vạt áo.
"Ta luôn nghĩ đen là một màu sắc phù hợp, nhất là đối với phụ nữ có làn da hơi tái. Thật đẹp."
Anh nói như đang thì thầm đọc thần chú, lời nói đủ khiến nàng ngồi im bất động. Ngàn vạn lời cảnh báo vùn vụt tăng lên trong đầu, báo cho nàng biết tại sao nàng không nên ở lại đây. Victoria dịch cái bàn nhỏ đến cạnh bên anh để anh có thể tự rót rượu cho mình. "Anh đã say chưa đấy?", nàng hỏi đầy hy vọng.
Tay anh run run khi đưa ly nhấp thêm ngụm nữa. "Đáng tiếc là chưa. Ta uống được khá lắm. Chắc là sáng mai thế nào cũng đau đầu lắm đây."
"Anh có muốn tôi đem thuốc về lại không? Bác sĩ Fraser chắc sẽ không phiền đâu."
Ngài Smith lắc đầu. "Cứ để anh ta đưa cho những người cần hơn." Rồi anh lại lặng im, đặt ly rượu xuống. Trong ánh sáng màu hổ phách, da anh lóng lánh mồ hôi và nàng nhận ra chiếc áo đuôi tôm chỉ khiến cơn sốt càng tệ hơn mà thôi. "Để tôi giúp anh cởi áo khoác nhé."
"Làm ơn."
Gần như ngay khi vừa mở miệng nàng đã lập tức nhận thấy là mình vừa phạm phải một sai lầm. Giờ thì nàng không chỉ ngồi cạnh anh, mà còn chạm vào người anh nửa.
Đôi mắt anh có màu xanh như cỏ mùa hè pha chút sắc đen xám. Khi nàng đỡ anh ngồi dậy, anh đưa tay vòng ngang thắt lưng nàng để giữ thăng bằng. Nàng cố cởi áo qua vai nhưng anh lại cong lưng lên như thể không muốn cho nàng làm thế. Khuôn mặt anh kề sát với nàng ở một khoảng cách khá nguy hiểm và mùi brandy phả theo hơi thở của anh.
"Ta thích cô buông tóc xuống", anh thì thầm. Anh đưa tay chạm vào mái tóc nàng, và nàng bắt đầu cảm thấy bị mê hoặc, bàn tay nóng ẩm của anh di chuyển xuống lưng nàng. Sự tiếp xúc dù qua lớp vải áo vẫn như đốt cháy da thịt.
Suy nghĩ của nàng vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh, giờ thì chẳng thể nắm bắt được dù chỉ một phần ý tưởng liền mạch. Nàng đang cảm nhận anh một cách hoàn toàn và chính anh đã đánh thức một khát vọng mới ẩn sâu trong nàng.
"Tôi nghĩ anh đã say khi nói những lời như thế." Nàng biết chẳng thà nghĩ thế còn hơn là tin vào những gì anh nói.
"Phải là đau quá mới đúng", anh chỉnh lại. "Bất kỳ sự điên khùng nào cũng vẫn tốt hơn vết thương này." Môi anh mím chặt, đôi mắt dần đờ đẫn vì sốt, và nàng biết anh cần nói chuyện.
Nàng cố kéo cái áo đuôi tôm ra và anh thoải mái thả lỏng vai. Cuối cùng, Victoria cũng đã kéo được cái áo ra khỏi tay anh, để lộ chiếc áo gi lê và sơ mi may bằng thứ vải lanh thượng hạng.
"Cả áo gi lê luôn", anh nhắc. Nàng có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra qua lớp vải bên dưới những ngón tay mình. Khi anh chỉ còn mặc độc một chiếc áo sơ mi, nàng đỡ anh nằm lại trên gối.
"Anh muốn uống thêm chút brandy chứ?"
"Gần cạn hết rồi, mà ta lại không thể nói là nó có hiệu quả giảm đau." Anh nhắm mắt lại, "Nhưng mà ta cũng không ngại nếu cô chịu nói chuyện với ta. Có thể sẽ phân tâm được đôi chút, chỉ cần cô không đọc Kinh Thánh là được".
Môi nàng giãn ra cùng nét cười phớt nhẹ. Trong bầu không khí tĩnh lặng treo lơ lửng giữa hai người, nàng nhận ra mình không thể rời mắt khỏi anh. Qua trang phục, nàng biết anh là một người giàu có nhưng anh vẫn kiên trì giấu tên họ của mình.
"Thật ra anh là ai vậy?", nàng hỏi.
Anh không nhìn nàng nhưng lại cất tiếng phá tan sự im lặng, "Cũng có ai quan tâm làm gì".
…
"Giờ thì", Charlotte Larkspur - Nữ Bá tước xứ Amsbury - nhìn chằm chằm chị gái như một đại tướng chuẩn bị ra trận, "Em chỉ mời khoảng hai chục khách để không quá ồn ào. Tất cả những gì em có thể làm là mời hai nam tước, một hiệp sĩ và một bá tước. Nếu không có nhiều của hồi môn, mấy cô gái đừng nên nghĩ nhiều đến chuyện giành được một bá tước... nếu không phải ông ta góa vợ và đang có ý định tái hôn. Tuy nhiên, khi nhìn vào tủ quần áo...".
"Chị không đủ khả năng mua quần áo mới cho chúng", Beatrice thừa nhận. Ý nghĩ đó khiến mặt bà đỏ bừng vì xấu hổ. Bà ước gì căn nhà ở Norfolk đã không ngốn quá nhiều tiền sửa chữa và họ không phải trả cho quá nhiều hóa đơn chồng chất. Tạ ơn trời đất, căn nhà ở Luân Đôn có thể xem như một tài sản nhỏ vẫn còn trong tình trạng tốt. Nhưng mọi khi nhìn vào những cột số, bao tử bà lại nhộn nhạo vì lo lắng. Bà đã thực sự thất bại trong vìệc quản lý tiền bạc và giờ thì các con bà phải chịu khổ vì điều đó.
"Chúng ta đành phải làm trong khả năng thôi", bà nói với cô em gái.
Charlotte thở dài. "Chị biết là không thể mà, Beatrice. Có thể lúc này có chút túng quẫn, nhưng cuối cùng, chị vẫn phải đảm bảo cho bọn chúng có một cuộc hôn nhân tốt đẹp."
"Chị biết", bà thừa nhận. "Nhưng chị đâu thể biến rơm thành vàng được. Với lại Henry sẽ rất tức giận nếu biết bọn chị đã trở nên nghèo khó thế nào từ khi anh ấy ra trận. Chị biết anh ấy luôn nghĩ rằng tiền lương sĩ quan của anh là quá đủ cho cuộc sống của bọn chị. Tuần trước ông Gilderness lại gửi thêm một lá thư, báo rằng ngôi nhà ở Norfolk cần được sửa lại mái."
"Em sẽ giúp chị", em gái bà khẳng định. "Em sẽ xem lại những bộ quần áo không còn mặc được nữa. Rồi sáng nay chúng ta sẽ đến tiệm của bà Benedict để may quần áo mới cho các cô gái. Đó là quà Giáng sinh em tặng cho bọn trẻ."
"Em thật hào phóng", Beatrice thì thầm, bà biết mình nên từ chối. Nhưng lòng kiêu hãnh của bà giờ đã bị tiêu hủy. Bà không còn đủ tiền để mua quà cho chính con cái của mình. Sự sợ hãi đang dần trỗi dậy, chế giễu bà. Mày là đồ vô dụng. Không có Henry mày chẳng thể làm gì được cả.
Charlotte nắm lấy tay chị. "Mọi chuyện sẽ tốt thôi, Beatrice."
"Nhưng nếu Henry biết..."
Anh ấy sẽ không biết đầu. Khi anh ấy giải ngũ trở về, mọi thứ sẽ trôi tuột như một cơn mưa thôi mà."
Bà muốn tin vào điều đó. Năm rồi, bà đã tuyệt vọng bám vào thứ hy vọng giả tạo ấy. Nhưng ngoài thế ra thì bà còn có thể làm gì được chứ? Bà gần như đã bán hết mọi thứ có giá trị để đủ chu cấp cho cuộc sống của họ. Và một khi không còn gì nữa...
"Mẹ", là tiếng của Margaret. Qua đôi má ửng hồng, bà biết nàng đã nghe được một phần chuyện họ đang nói.
"Có chuyện gì vậy?" Beatrice buộc bản thân phải mỉm cười. "Vui không con? Con có ra ngoài đi dạo với các em không?"
Margaret đưa tay lên vuốt mái tóc màu nâu nhạt, hất mấy sợi tóc lòa xòa ra sau. Dù mới sáng, nhưng nàng đã bỏ khá nhiều công sức cho dáng vẻ bề ngoài. Nàng đeo một nhánh cây ngựa ruồi ở thắt lưng, và Charlotte mỉm cười tán đồng.
"Con xin lỗi, con không cố tình nhưng con đã nghe..." Mặt nàng đỏ ửng. "Con biết nghe lén là bất lịch sự nhưng cửa thì mở. Và, uhm, con biết lý do thực sự mẹ muốn đưa Juliette và con đến Luân Đôn."
"Không có gì bí mật về chuyện chúng ta muốn các cháu có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp", Charlotte đồng tình, vẫy tay gọi Margaret cùng tham gia. Beatrice nheo mắt nhìn cái túi lưới xách tay Margaret đang cầm. Rõ ràng con gái bà đang muốn giấu điều gì đó.
"Đúng", Margaret ngẩng lên. "Đó là điều mà con vẫn luôn muốn. Ý con là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Và có thế là con sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa để có thể gặp được một người đàn ông tử tế." Nàng quay sang Beatrice trong khi vẫn giữ chặt cái túi. "Con biết mẹ vẫn nghĩ là không có tiền để mua quần áo mới cho bọn con tham dự lễ hội."
Beatrice cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Không, không phải thế."
"Mẹ nhầm rồi", Margaret thốt lên. "Chúng ta có đủ tiền để mua quần áo mới. Và thậm chí có thể còn có đủ tiền cho một người trong bọn con chưng diện suốt cả mùa lễ hội."
Từ sự bối rối của con gái, Beatrice hiểu Margaret muốn "một người" mà nàng đang nói chính là bản thân mình. Rõ ràng, trong số các con gái, Margaret là người có tham vọng hôn nhân lớn nhất. Nàng là một người tuyệt vời, hoa hồng chỉ dành cho người xứng đáng.
"Con yêu, nếu thực sự có cách chu cấp cho con cả mùa lễ hội thì mẹ sẽ làm", Beatrice vừa nói vừa lắc đầu. "Nhưng dì Charlotte đã chuẩn bị vài bữa tiệc. Dì ấy sẽ giới thiệu cho con những người phù hợp để lấy làm chồng, và đó cũng gần như là một cuộc hôn nhân tốt đẹp."
"Chỉ một hai buổi gặp mặt thôi thì chưa đủ", Margaret phản đối. "Con muốn ở lại lâu hơn. Làm ơn đi mà, mẹ." Nàng chìa cái túi ra và khi Beatrice cầm lấy nó, bà nhận ra trong đó chứa đầy tiền.
"Cái này là cho mẹ. Victoria và con đã làm một số vìệc may vá, và bọn con đã xoay xở bán một ít... trang phục cho tiệm của bà Benedict. Đây là số tiền kiếm được."
Charlotte thở dài rồi ngồi sụp xuống ghế. "Không phải chứ. Cháu yêu, chẳng lẽ cháu không biết rằng nếu như... nếu như cháu đem bán thứ gì đó, thì cháu sẽ trở thành một con buôn sao?"
Margaret đứng thẳng người như thể xương sống của nàng được làm bằng thép. "Tất nhiên là cháu biết điều đó. Cho nên cháu mới phải nhờ người khác làm thay. Sẽ không ai biết chuyện này liên quan đến bọn cháu."
Beatrice mở túi ra, nhìn chằm chằm vào đống tiền đồng gi lê và những xấp bảng Anh. Lẽ ra bà nên cảm thấy vui với số tiền đó dù rằng khiêm tốn, nhưng thực ra nó lại chỉ nhắc bà nhớ rằng đó là khoản tiền mà các cô con gái của bà phải làm lụng vất vả mới kiếm được. Và tất cả chỉ vì bà đã quá thất bại trong vìệc quản lý tiền bạc của chồng. “Không phải các con đã bán hết quần áo cũ đi đấy chứ?"
Margaret có hơi do dự trước khi thừa nhận. "Không ạ, chỉ là Victoria may mấy cái váy và...", mặt nàng ửng đỏ, "... một cái náo nịt ngực mới". Nàng đan hai tay vào nhau. "Bọn con không định nói ra… nhưng vì mẹ nói như thể chúng ta chỉ ở đây hai tuần thôi. Con không muốn trở lại Scotland. Và rằng số tiền này có thể có ích."
Dù chưa đếm số tiền trong túi, nhưng bà biết nó không đủ. Bà cân nhắc cẩn thận. Margaret đã hơi hấp tấp khi vội tìm cách cải thiện tình trạng tài chính hiện tại. Bà không muốn có bất kỳ vụ bê bối nào có thể gây ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình.
"Các con không nên bán áo váy của Amelia", Beatrice khiển trách. "Con cũng biết con bé rất yêu quần áo của nó chẳng lẽ con không biết làm thế sẽ khiến nó đau lòng sao?"
"Bọn con đâu có bán áo váy sinh nhật của Amelia" Margaret khẳng định. "Là cái khác."
"Làm sao các cháu tìm được người chịu bán giùm?" Charlotte ngắt ngang. "Không phải là kiếm đại một người tiện đường đó chứ?"
Margaret mún chặt môi, nàng phải cố để không đưa mắt liếc xéo bà bác một cái. "Là người mà bọn cháu có thể tin tưởng được. Một người quen của anh MacKinloch, người ta gọi anh ấy là Cain Sinclair."
Beatrice biết người đàn ông này. Cha mẹ của anh ta đều đã qua đời, và anh ta phải tự làm lụng để nuôi nấng cậu em trai. Không nghi ngờ gì, anh ta rõ ràng là một người nghèo khổ, ít được kính nể, nhưng bà vẫn hy vọng anh ta biết suy xét chín chắn.
"Tuyệt đối không thể nào", Charlotte cắt ngang. "Phụ nữ không được tham gia vào việc mua bán. Đó là hành động thiếu văn minh."
"Vậy thì ở đó mà đợi chết đói đi vậy", Margaret lạnh lùng phản bác.
Những lời nói thoát ra từ miệng con gái thật quá kinh khủng. Beatrice đứng lên, chen vào giữa hai người. "Thật là, không tệ đến the đâu, Margaret, con nên cảm thấy hổ thẹn vì đã thốt ra những lời như thế."
Má cô gái đỏ bừng. "Vậy thì con xin lỗi vì đã quá thẳng thừng. Nhưng con cam đoan là bọn con chưa hề làm chuyện gì có thể tổn hại đến danh dự của gia đình. Thậm chí ngay cả trong suy nghĩ. "
"Đôi khi những lời ngồi lê đôi mách cũng đủ ảnh hưởng đến danh tiếng của một dòng họ", Charlotte cảnh cáo.
Beatrice tán thành ý kiến của em gái. Các con bà không thể tự gây nguy hiểm cho tương lai bằng cách tham gia vào một chuyện mạo hiểm thế này. "Mẹ rất cảm động khi thấy con và Victoria rất tháo vát, Margaret, nhưng thành thật mà nói, mẹ không thể nào tha thứ cho chuyện này. Các con sẽ không bao giờ được bán bất cứ thứ gì cho bà Benedict nữa."
Trông con gái bà như muốn tranh luận, nhưng rồi khi bắt gặp ánh mắt của người bác, nàng im lặng. Beatrice nhét cái túi trở lại vào túi cô con gái. "Giờ thì con giữ nó đi. Và con yêu…", bà nắm tay con gái, "Cảm ơn vì các con đã cố gắng. Các con đã rất chu đáo".
Dù có thì thầm nói mấy lời xin lỗi cho phải phép, Margaret trông chẳng vui vẻ gì khi rời phòng. Sau khi cảnh cửa đóng lại, Beatrice quay sang em gái, cảm thấy mình thật nhỏ bẻ và yếu đuối. "Chị không hề nhận ra là bọn chúng biết chuyện."
"Chúng là con gái của chị. Tất nhiên chúng phải biết chứ." Charlotte khoanh tay trước ngực. "Và dù cho bọn trẻ có hành động thiếu khôn ngoan, thì trái tim của chúng vẫn được đặt đúng chỗ. "
Bà cũng nghĩ thế. Dù cho bà không the cho các con có một cuộc sống giàu sang và có nhiều quyền lợi, bà vẫn luôn cho chúng thấy bà yêu chúng biết bao nhiêu.
Charlotte đưa mắt nhìn sang vẻ hiếu kỳ. "Lần cuối chị nhận được thư của Henry là từ khi nào vậy?"
"Chị không nhớ nữa", bà nói dối. Đã bảy mươi chín ngày rồi, chính xác là như thế. Ông chỉ gửi cho bà một lá thư ngắn gọn hỏi về bọn cừu. Bọn cừu đấy, lạy Chúa lòng lành. Không phải hỏi thăm mấy cô con gái hay bà. Chuyện duy nhất mà ông muốn biết là tình trạng của bọn gia súc. Và chẳng lẽ điều này còn không đủ đại diện cho cuộc hôn nhân của bọn họ sao?
"Beatrice, em có thể nói chút chuyện hơi nhạy cảm được không?"
Dù đã gật đầu, bà vẫn không chắc đây sẽ là khởi đầu cho một cuộc trò chuyện vui vẻ.
"Em muốn may cho chị một chiếc váy mới", Charlotte nói. "Tuy đã kết hôn nhưng như vậy cũng không có nghĩa là chị có thể mặc kệ dáng vẻ bề ngoài của mình được."
Má bà nóng bừng trước lời cáo buộc đó. "Nhưng chị không…"
"Chiếc váy chị đang mặc may từ bao lâu rồi vậy? Em cá là nó hơn phải được năm năm rồi."
"Mười năm", Beatrice thừa nhận. "Nhưng vẫn còn tốt. Với lại chị cũng đâu cần phải kiếm thêm một ông chồng nữa làm gì."
"Ngày mai chị không muốn làm cho mấy cô con gái xấu hổ chứ?", em gái bà khiển trách. Beatrice nhìn xuống chiếc váy xanh lá bà đang mặc. Màu nguyên thủy của nó sáng như ngọc lục bảo nhưng giờ trông hệt như màu rêu. Gấu áo lấm tấm những lỗ nhỏ có thế nhìn thấy rõ, nhưng bà lại chưa từng chú ý đến chuyện đó, mà có người nào lại đi để ý tới gấu váy làm gì?
Lẽ ra bà định mượn một chiếc váy của Charlotte nhưng trong suốt ba năm vừa qua, bà ngày càng gầy đến độ chiếc váy choàng lủng lẳng qua vai. Em gái bà lại có những đường cong tròn trịa, nên chắc là bà chẳng thể nào mặc vừa bất kỳ chiếc váy nào của Charlotte.
Charlotte nhìn bà thương hại. "Ít nhất chúng ta nên tới chỗ bà Benedict. Có thể bà ấy sẽ có đề nghị gì đó. Hay là chị cứ sử dụng khoản tiền mà Margaret đã đưa đi. Chỉ lần này thôi mà."
Đôi má bà càng đỏ ủng vì bối rối bởi vì Beatrice biết em gái mình đang nói đúng. Đã nhiều năm rồi bà không đặt may cho mình một chiếc váy nào cả.
"Chị thật gầy quá", em gái bà lên tiếng. "Giờ, nếu đã tới đây thì chị nên chăm lo cho sức khỏe của mình một chút. Cố làm cho mình có da có thịt chút đi. Đến khi trở về, Henry chắc sẽ ngạc nhiên khi thấy chị xinh đẹp nhường nào."
Ý nghĩ đó bắt đầu ăn sâu vào trong đầu bà. Hình như Henry chưa từng quan tâm gì đến vẻ bề ngoài của bà. Thế cho nên dần dần bà cũng thôi không cần cố gắng trau chuốt nữa. Nhưng vì vậy, bà lại tự đánh mất bản thân. Giờ thì thậm chí khái niệm thế nào là xinh đẹp nào bà cũng chăng nhớ nổi.
"Đúng đấy", bà nghe thấy tiếng nói trong lòng đang trỗi dậy. "Chị cũng thích vậy."
Margaret đi xuống cầu thang, suy nghĩ của nàng như vỡ vụn, nàng đang phải chịu sự giằng xé giữa hứng khởi và sợ hãi. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện này, nhưng những gì bọn họ đã làm, thật đúng là khủng khiếp. Nếu có ai đó phát hiện ra chuyện này thì mọi thứ sẽ bị hủy hoại hết.
Nhưng số tiền thu được từ việc bán chiếc áo nịt ngực đó nhiều hơn hẳn toàn bộ số tiền có được từ việc bán ba chiếc váy dài.
Cô em gái Amelia đã viết một bức thư ngắn, giải thích với bà Benedict rằng bộ áo lót là một phần của bộ sưu tập độc quyền, cho nên chỉ bán với giá cao nhất. Thậm chí con bé còn nghĩ ra một cái tên cho tác phẩm mới này nữa - Aphrodite's Unmentionables(1) .
(1) Có thể dịch là “Bí mật Aphrodite”.
Theo quan điểm cá nhân, Margaret nghĩ bộ áo lót đó là thứ đồ đồi trụy nhất mà nàng từng trông thấy. Nó khiến ngực của phụ nữ trông to hơn. Và nếu chuyện đó còn chưa đủ tai tiếng, thì màu đỏ cũng đủ nói lên tất cả, đó là màu chỉ bọn gái điếm mới mặc. Không phải là nàng đã từng gặp qua bọn gái điếm đâu, chỉ là nàng tưởng tượng cái áo lót đó sẽ hấp dẫn bọn họ thôi.
Nàng bước vào phòng khách, thẳng lưng buông mình xuống ghế, chìm vào suy tư. Nàng đưa tay lên che mặt, thầm hỏi tại sao mình lại đi làm những chuyện thế này. Amelia thì hẳn nhiên phát điên lên với số tiền kiếm được, cả Juliette cũng thế. Với tình trạng tài chính hiện tại, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài vìệc tiếp tục bí mật bán quần áo.
"Cô sẽ hôn từ biệt trước khi tôi đi chứ?", một giọng nam trầm vang lên.
Ngay lập tức, nàng ngồi thẳng lên, và Margaret nhìn chằm chằm vào cái màn. Nàng sợ người đàn ông đó. Nàng nghĩ hắn ta nên cút xéo ngay đi. Trên đời này chẳng có người đàn ông nào khiến nàng khinh thường hơn Cain Sinclair. Nếu thật sự quỷ dữ đã xuống trái đất, vậy thì quỷ dữ đó chắc chắn phải là anh ta. Chẳng thèm quan tâm gì đến cử chỉ và phép tắc bao giờ. Sự thật là hình như anh ta thích thú với việc khiến nàng đỏ mặt. Đôi khi nàng ước gì anh ta biến đi thật xa... nhưng họ lại cần nhờ anh ta giúp mua hàng và bán số sản phẩm làm ra. Anh ta là một con quỷ hữu dụng.
"Anh Sinclair, những dịch vụ của anh thật là hữu ích", nàng bình tĩnh nói. "Tôi phải yêu cầu anh trở về Ballaloch ngay và lập tức giao số vải mà anh đang có. Victoria sẽ đưa cho anh thêm quần áo để tiếp tục bán trong hai tuần tới." Nàng chỉ vào túi tiền đặt trên bàn gần đó. "Tiền của anh tôi để hết ở đó."
Anh nghiêng đầu. "Nếu cô không tin tôi thì tôi có thể đếm hết số tiền." Anh xuất hiện từ sau tấm rèm che, chống một tay lên tường, mỉm cười lười biếng.
Mái tóc đen xõa xuống ngang lưng như thể anh chẳng thèm quan tâm gì đến chuyện cắt nó đi. Anh cao lớn một cách khác thường, và bộ quần áo đã bạc màu theo thời gian mà anh đang mặc vẫn không thể khiến anh trông nhỏ bé hơn chút nào. Gương mặt anh ta hiện rõ dấu hiệu của xấu xa và nàng không bao giờ có ý định nếm trái cấm đó.
"Cô biết tại sao tôi muốn giúp cô mà, đúng không?", vừa nói anh vừa tiến đến gần hơn.
Nàng hoảng loạn vội nhìn đằng sau, không biết liệu có ai trông thấy bọn họ không. "… Bởi vì tiền thôi. Anh được trả tiền để làm việc."
"Chỉ một lý do thôi. Cô không đoán được còn lý do khác nữa sao?" Anh bước đến gần hơn, đặt tay lên thành ghế.
Ồ, dĩ nhiên nàng phải biết lý do đó là gì. Chỉ là nàng không muốn liên quan gì đến anh ta hết. Margaret hếch cằm lên. "Cứ đi mà giữ lý do đó cho riêng mình, anh Sinclair ạ. Tôi không cần mấy lý do đó làm gì."
Anh chăm chú nhìn nàng, má nàng như bị thiêu cháy dưới cái nhìn đó. Dù đã tỏ rõ với anh ta hết lần này đến lần khác là nàng không hề có hứng thú gì với loại đàn ông như anh... nhưng anh cứ tiếp tục ngỏ lời. Đôi mắt xanh màu biển nhìn nàng soi mói như có thể xuyên thấu qua làn da nàng. Phần quai hàm rắn rỏi và mạnh mẽ cùng nụ cười như lúc nào cũng biết hết mọi chuyện thu hút ánh nhìn của nàng. Căn phòng chợt như nhỏ lại, và anh bước vội cho đến khi đứng ngay trước mắt nàng, mặt nàng giờ đối diện với vòm ngực anh.
"Các cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm đấy, cô bé", anh nói. "Tôi đã trông thấy cái áo ngực."
"Nó chỉ… chỉ là một bộ đồ thôi mà", nàng lắp bắp. "Chỉ là trang phục thôi."
"Không đâu." Tay anh đưa ra đặt ngay sau gáy nàng, mồ hôi thành dòng đổ xuống cột sống nàng trước sự tiếp xúc đó. Nàng cố thoát ra, nhưng anh đã giữ chặt. Giờ giữa họ chỉ còn khoảng cách một bàn tay, và không khí như bị nén chặt trong phổi Margaret. Như một con người của vùng Cao nguyên Scotland hoang dã, anh đã hoàn toàn áp chế được nàng. Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh phả vào da thịt nàng. "Chị gái cô đã tạo ra một hiện tượng. Cô ấy sẽ phải làm thêm nhiều hơn nữa, với đủ thứ màu sắc."
"Lẽ ra chị ấy không nên may cái thứ đồ đó, khi thảo luận về món đồ đó, tôi đã nói với chị ấy như thế."
"Đừng làm hỏng niềm vui sướng của cô ấy bằng những suy nghĩ đạo mạo của mình, tiểu thư Andrews ạ. Chẳng lẽ cô không biết cái áo ngực đó dùng để làm gì sao?"
Nàng cố dịch ra xa anh, nhưng bàn tay anh đang luồn vào tóc nàng, nới lỏng búi tóc. "Anh không nên nói thế."
"Nó là để cho một người đàn ông chiêm ngưỡng. Một gã nhân tình hay môt ông chồng." Giọng anh trầm thấp dần. "Một người đàn ông sẽ muốn ngắm người phụ nữ của mình từ từ tháo món đồ đó ra."
Nàng vội tránh xa anh, chỉ về phía cửa. "Lấy tiền của anh rồi cút đi, anh Sinclair. Việc làm ăn của chúng ta xong rồi."
Nhưng nụ cười tự mãn của anh nói cho nàng biết anh vẫn chưa xong.
…
Jonathan kinh ngạc nhận ra mình vẫn chưa chết.
Anh nhăn nhó vì cảm giác đầu đau như búa bổ, còn miệng thì như thể bị nhét đầy bông. Giờ phút này mà nói, chết tựa như sự giải thoát tuyệt vời. Anh cố mở mắt, tay chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Phải cố hết sức anh mới có thể quay đầu, nhưng khi mở mắt, anh thấy Victoria đang ngủ, đầu đặt lên tay anh. Đồ khâu vá rơi trên sàn, có vẻ như nàng chỉ định gục đầu xuống gà gật một hồi.
Từ góc nhìn này, anh thoáng thấy chiếc mũi tinh tế và xương gò má nhô cao. Mái tóc vàng chen lẫn những sợi nâu như không thể quyết định được nên nâu hay vàng.
Nhưng cái cuốn hút anh lại chính là đôi môi nàng. Môi trên có hơi mỏng hơn môi dưới, hệt như một nụ hồng. Anh mường tượng thấy mình đang chiếm hữu đôi môi đó, dỗ dành để nó mở ra dành riêng cho anh. Sự rụt rè vô tội của Victoria quyến rũ anh, khiến anh tự hỏi liệu có bí mật nào ẩn giấu bên dưới dáng vẻ đó. Mùi hương toả ra từ da thịt và hơi ấm cơ thế đó khiến anh không còn nhớ đến vết đạn trên người mình.
Và tựa như trả lời cho giấc mơ giữa ban ngày của anh, tay nàng di chuyển lên ngực anh như muốn được anh bảo vệ. Tay anh đưa lên chạm vào mái tóc mềm mượt rồi vuốt ve gương mặt nàng. Má nàng nóng ấm, mắt nhắm nghiền như một đoá hoa tĩnh lặng.
Chiếc váy nàng đang mặc có màu sắc của sương mù Luân Đôn, với hầu hết phụ nữ, xám không phải là một màu phù hợp. Nhung thay vì phá bỏ sự hấp dẫn của Victoria, nó chỉ khiến anh thấy kích thích hơn. Nàng không giống như những phụ nữ mà anh từng biết, những người luôn bị ám ảnh bởi xu hướng thời trang và trang sức mới nhất. Trên tay nàng không có ngọc trai cũng chẳng có nhẫn. Từ góc nhìn không thoải mái này, anh có thể nhìn thấy những ngón tay ram rám vì phải cầm kim. Nàng rõ ràng hoàn toàn không hợp với kiểu người như anh.
Có lẽ chính vì thế nên anh mới thích nàng.
Nàng đã giữ đúng lời hứa ở cạnh bên anh, dù đây là một việc không hợp với quy tắc. Và chỉ cần biết nàng vẫn ớ đây, đêm trôi qua như dễ dàng hơn.
Thần kinh của tiểu thư Andrews rõ ràng vững vàng hơn mong đợi rất nhiều. Một trí thông minh khiến anh ngưỡng mộ. Bằng miệng lưỡi sắc bén, nàng đã hạ gục hoàn toàn cái tính tình nóng nảy khó chịu của anh, hoàn tất việc may anh bằng cái thứ chỉ hồng kia.
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua thái dương của Victoria, chờ đôi mắt xám dần hé mở. Thật ngạc nhiên là nàng không hề động đậy khi bị anh chạm vào. Bàn tay anh giữ yên, bởi vì anh vừa chợt nhận ra mình đang làm gì… thừa cơ hội trong lúc nàng thiếp đi. Nếu đôi mắt xám kia mở ra, anh sẽ thấy được sự sợ hãi và bối rối của nàng.
Chẳng biết lý do gì, chỉ là anh không muốn khiến nàng sợ hãi. Anh rời tay khỏi tóc nàng và ho nhẹ. Nàng vẫn không cử động và anh nhận ra nàng đang ngủ rất sâu.
"Tiểu thư Andrews", anh kêu, hẩy nhẹ đầu nàng. Có lẽ anh huých hơi mạnh tay một chút vì nàng lập tức bị trượt khỏi mép nệm và ngã úp xuống mặt thảm.
Jonathan nhăn mặt, anh không hề muốn làm tổn thương nàng.
"Oái", nàng rên rỉ, cố đứng dậy, xoa xoa mũi rồi ngồi xuống trở lại. "Chắc là mình ngủ gục rồi trượt khỏi ghế."
Có lẽ bây giờ không phải lúc nói cho nàng biết thực ra nàng vừa thiếp đi bên cạnh mình, còn mặt thì vùi trong lòng ngực mình. "Cô không sao chứ?", anh hỏi.
Nàng bẽn lẽn cười, gật gật đầu. "Chỉ là lòng kiêu hãnh bị tổn thương." Má ửng hồng, nàng nói thêm, "Sáng nay chân anh thế nào rồi?".
Anh quyết định nên nói thật. "Đau lắm. Ước gì có chút thuốc giảm đau, hôm nay còn đau hơn hôm qua nữa."
"Anh còn sốt không?" Tay nàng hướng lên trán anh nhung nàng bỗng khựng lại trước khi áp vào đó.
Thay cho câu trả lời, anh kéo tay nàng đặt lên trán mình. Những ngón tay mát lạnh áp lên da như xoa dịu, anh ngả người về sau, nhắm mắt lại.
"Vẫn chưa giảm sốt", nàng nói, những ngón tay di chuyển dọc theo trán, vô tình vuốt nhẹ lên mái tóc. "Anh cần uống thuốc và nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Ta không thể ngủ được khi chân cứ như bị tháo ra." Anh nhìn nàng.
"Anh có muốn tôi đi xem xem có còn chút thuốc phiện nào không?" Nàng đứng lên khỏi ghế, trông có vẻ nhẹ nhõm vì tìm được lý do để rời đi. Anh lại không muốn nàng đi đâu cả. Chân đau thế này quả là tệ thật, nhưng bị bò lại một mình trong bốn bức tường thì lại càng tệ hơn.
"Cô đi xem người đàn bà hôm qua thế nào rồi", anh yêu cầu nhưng vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi. Vết đau ở chân như giết chết anh nhưng khi nghĩ đến người đàn bà bị bỏng, gương mặt của mẹ lại hiện lên. Vì lỗi của anh mà Catherine Nottoway mới lìa đời. Anh đã không thế cứu được bà, và bất chấp mọi cố gắng tìm cách chuộc lại lỗi lầm đó cảm giác tội lỗi vẫn đeo bám lấy anh.
Anh chẳng thể làm gì để mang bà trở lại. Tất cả những gì anh có thể làm là gầy dựng sản nghiệp, bằng cách đó, anh có thể chứng mình anh tuyệt vời hơn hắn so với suy nghĩ của cha. Tiền bạc có giá trị hơn bất cứ thứ gì trên đời. Một khi có thể tạo dựng được sản nghiệp vượt quá sức tưởng tượng của con người, anh sẽ không còn cảm thấy xấu hổ khi mang cái họ này nữa. Quyền lực của sự giàu có sẽ nhấn chìm mọi lời thi thầm ngồi lê đôi mách, bịt miệng bất kỳ kẻ nào dám chỉ tay vào anh.
Đó là tất cả những gì anh có.
Nhưng tiểu thư Andrews chưa kịp đi thì người quản gia đã trở lại với một mâm đầy ắp thức ăn. Gương mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ hoe, không nói một lời, bà gỡ bỏ toàn bộ các bức chân dung trong phòng rồi mở cửa sổ.
"Bên ngoài lạnh lắm", anh phản đối.
"Và ngài muốn ở đây với những linh hồn lay lắt sao?" Bà bước đến gần một cửa sổ khác, cố mở ra, để gió tuyết thổi ùa vào phòng.
Nhưng phản ứng của tiểu thư Andrews lại thu hút sự chú ý của anh. Nàng cố gắng tránh xa cửa sổ hết mức có thể, rồi bất thình lình kêu to, "Tôi phải đi đây". Tiếng bước chân vọng lên từ cầu thang khi nàng chạy như muốn trốn.
Nhưng hình như bà quản gia không hề ngạc nhiên về điều đó. "Chúng ta sẽ đợi vài phút cho đến khi tất cả linh hồn đều đi hết, tôi sẽ đóng cửa sổ lại. Rồi tiểu thư Andrews sẽ trở lại, vậy chắc cũng được rồi. Trong lúc đó, bác sĩ Fraser sẽ đưa xác người phụ nữ đã chết vào kho thóc rồi để đó. Gia đình bà ấy sẽ ở cạnh bà ta mà than khóc."
Mặc cho không khí lạnh vẫn không ngừng thổi vào phòng, bà quản gia đặt mâm thức ăn lên chiếc ghế kê cạnh bên anh rồi rắc vài giọt nước lên ghế. "Tôi có nấu ít cháo cho ngài, cả bánh mì nướng nữa. "
Jonathan cầm cái dĩa lên và thấy một cây đinh sắt được ấn vào trong miếng bánh mì. "Cái này để làm gì vậy? Bà định để ta mắc nghẹn sao?"
"Đừng ngốc thế chứ, chàng trai trẻ. Cái đó là để cho những người đã chết không thế xâm nhập." Bà quản gia bước đến chỗ cái đồng hồ đứng to và dừng con lắc lại. "Hôm nay cũng không có sữa vì tôi đã đổ hết rồi." Bà chùi tay vào tạp dề rồi quay lại đóng cửa sổ.
"Chẳng lẽ bà thực sự tín mấy chuyện vô nghĩa này sao?", anh hỏi.
"Chà, tôi vẫn chưa chết, phải không? Vậy thì chuyện đó là đúng chứ còn gì nữa?"
Jonathan gở bỏ cây đinh ra rồi đặt sang một bên. "Chắc là thế."
Bà hạ giọng gần như là thì thầm nói thêm, "Tôi có cho khoảng một cốc thuốc phiện vào trà. Ông bác sĩ không thấy những người khác cũng không".
Anh tỏ vẻ biết ơn, lấy trà và uống cạn, bỏ qua cái vị đăng đắng. Bà Larson bỏ đi và chỉ vài phút sau, tiểu thư Andrews quay trở lại. Nàng quấn một chiếc khăn len quanh vai, đưa mắt nhìn qua mấy cái cửa sổ kiểm tra xem đã đóng chưa.
"Xin lỗi", nàng nói. "Chỉ là... tôi bị lạnh." Ánh mắt né tránh của nàng cho anh biết có chuyện gì đó nàng không nói ra, nhưng anh cũng không muốn ép buộc nàng. Anh tìm cách thay đổi đề tài. "Ta còn một số đồ đạc để ở nhà trên Đồi Eiloch. Ta sẽ rất cảm kích nếu cô có thể bảo ai đó đến lấy cho ta ít quần áo. Với lại ta cũng muốn biết người của ta có còn ai ở đó không."
"Tôi sẽ bảo anh MacKinloch đến đó", nàng đồng ý. Đoạn nàng quay người cau mày. "Mà này, có phải anh vừa nói là Đồi Eiloch không?"
Có cái gì đó như đau đớn trong giọng nói của nàng, anh tự hỏi không biết liệu có chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà mình mua không. "Đúng vậy. Nhưng sao cô lại hỏi thế?"
"Trước đây nó thuộc về Bá tước Strathland. Những người tá điền đã bị đuổi khỏi đất đai của mình trước khi anh đến đây."
Anh thấy khó chịu khi biết Stratland lại dám vượt quyền sau khi đã bán hết đất đai cho anh. Với tư cách một người chủ đất mới, Jonathan có toàn quyền quyết định số phận những người tá điền.
Thay vào đó, bởi vì chuyện trục xuất của lão bá tước, giờ thì anh cũng gián tiếp chịu trách nhiệm về những đau đớn mà những người đàn ông và đàn bà này đang phải gánh chịu. Nếu còn ở lại tình huống tốt nhất là gặp nguy hiểm còn tệ nhất chính là chết.
"Anh không định cho tôi biết thực ra anh là ai sao?", nàng trầm tĩnh hỏi, "và tại sao anh đến đây?".
"Ta chỉ là một người chủ đất", anh dè dặt. "Ta đến đây để khảo sát đất đai, nhà cửa rồi sau đó lại đi, tiếp tục công việc như cách mà ta thường làm." Anh cố gắng ngồi dậy nhưng cứ mỗi khi cố cử động, căn phòng lại như chao đảo. Theo những triệu chứng mơ hồ trong đầu, anh nghĩ chắc là thuốc phiện đang bắt đầu phát huy tác dụng.
"Nhà của anh ở Luân Đôn sao?"
"Ta có nhiều chỗ ở." Anh không nghĩ những tài sản kia là nhà. Chỉ là một đống đá và gạch với cả đống người luôn vui sướng khi thấy anh biến đi.
" Nhưng còn gia đình thì sao? Vợ và các con anh?"
"Chưa có. Nhưng ta đã định kết hôn và sớm có con nối dõi. Ta cần có ai đó thừa kế mấy chỗ kia nữa chứ.
Một nụ cười gượng gạo thoáng qua mặt nàng. "Anh nói về vợ mà cứ như thể anh đang định mua một con ngựa về để phối giống."
"Chẳng lẽ lại có gì khác nhau sao?", anh giễu cợt nhận xét. "Ta thà cưới người phụ nữ kế tiếp bước qua cánh cửa đó hơn là để ông anh họ hưởng quyền thửa kế. " Anh đã trống tránh việc kết hôn trong suốt bao nhiêu năm trời, nhất là sau sự ra đi của cha mẹ. Những lời thì thầm về vụ bê bối đó thường trở nên xôn xao hơn khi có sự hiện diện của anh, và vậy nên anh lại càng dễ dàng tập trung vào việc quản lý mớ bất động sản của mình. Anh chôn mình vào những chuyến du lịch và cổ phiếu, tìm cách tránh xa khỏi bóng tối của mặc cảm tội lỗi. Người ta càng bàn tán nhiều hơn về sự giàu có đang không ngừng gia tăng, và tất nhiên, dần dần người ta cũng đã thôi không nhắc lại quá khứ đen tối của anh mà chỉ nói về một tương lai tương sáng.
Bà Larson thật biết chọn thời điểm bước vào phòng khách. "Ngài có muốn uống thêm trà không ạ?"
Victoria bật cười to thích thú. "Người phụ nữ tiếp theo sao?", nàng trêu. Sự hài hước trong mắt nàng lan đến toàn thân. Nếu bỏ qua sự nhút nhát quấn quít thường lệ trên khuôn mặt, vẻ mặt của nàng thật sống động đến không ngờ. Jonathan không cười cùng nàng nhưng ánh mắt anh lại đang dán vào những đường cong cơ thể kia Anh để mặc cho trí tưởng tượng lang thang nhớ lại hình ảnh mái tóc nâu vàng buông xõa xuống vai, thả dài xuống phần hông thon thả.
Nụ cười dịu dàng của nàng hơi nhạt đi như thể nàng có thể đọc được những suy nghĩ không đúng đắn. Nàng vội vàng đứng dậy, suýt vấp phải chiếc váy của chính mình. "Cám ơn", nàng nói, nhận một tách trà trong tay bà Larson. "Có trà là tốt rồi." Nàng nhìn xuống anh rồi nói thêm, "Thật xin lỗi. Ở Cao nguyên Scotland này thật khó tìm được lá trà. Bởi vì không thể mua được trà ở đây nên mỗi khi anh Sinclair đi Luân Đôn, anh ấy sẽ mua giùm chúng tôi một ít".
Bà Larson mang ra thêm kem và đường rồi rót thêm trà vào tách của Jonathan. Trước khi bà đi khỏi, Victoria lên tiếng nhắc, "Bà vui lòng nói anh MacKinloch đến Đồi Eiloch lấy đồ đạc cho ngài Smith".
"Đồi Eiloch sao?" Bà quản gia đứng khựng nơi cửa, lẩm bẩm nguyền rủa gì đó bằng thứ ngôn ngữ lẫn lộn giữa tiếng Gaelic và tiếng Anh.
"Không phải ngài Smith đã ra lệnh đốt những ngôi nhà đó đâu, bà Larson", Victoria cam đoan. "Đều là lệnh của bá tước."
"Vậy ra chúng ta không nên đổ lỗi cho anh ta vì những gì đã xảy ra với những con người đáng thương này sao. Ngã giá với ma quỷ thì đều là những thứ có sừng." Bà quản gia giận dữ quay người bỏ đi.
Khi bà ấy đã đi xa, Victoria nhìn anh cười hối lỗi. "Tôi lo là sau khi đề cập đến căn nhà, thì cái dự định kết hôn cùng bà Larson có thể sẽ chẳng thành rồi." Nàng lấy tách của anh, rót đầy rồi hỏi, "Anh dùng đường chứ?".
"Ba viên nhỏ là được."
Nàng nhướng mày. "Chắc là anh thích ngọt lắm. "
Ánh mắt anh dán vào mặt nàng rồi di chuyển dọc theo những đường cong mảnh dẻ ẩn bên dưới chiếc váy. "Thỉnh thoảng. "
Mặt nàng đỏ bừng vì hiểu rõ ẩn ý trong lời nói đó. Nàng khuấy đều rồi đưa cái tách đến chỗ anh nhưng anh không đưa tay ra đón. "Tay của ta còn run lắm. Chắc phải nhờ cô giúp ta uống thôi", anh đáp.
Nàng thổi thổi vào cái thứ chất lỏng nóng hổi kia lấy tay đỡ đầu anh rồi giúp anh uống một ngụm. Sau khi nàng chuyển tách trà sang chỗ khác, anh nắm lấy tay nàng. "Cảm ơn vì đã ở lại với ta suốt đêm qua."
Mặt đỏ bừng nhưng nàng vẫn gật đầu. Ngước đôi mắt xám nhìn anh, nàng bảo, "Người phụ nữ đó đã ra đi không hề đau đớn. Các con trai đã ở cạnh bên bà và cho họ phần thuốc đó cũng tựa như anh đã ban cho họ một món quà".
Nàng nói như thể anh là một vị thánh trong khi thực chất hoàn toàn không phải thế. Được nàng coi trọng như vậy lại khiến anh lúng túng. "Ta sợ người ta sẽ nói xấu cô nếu biết cô ở cạnh bên ta suốt tối qua."
Nàng mỉm cười buồn bã. "Sự sợ hãi của anh không đúng chỗ rồi, bởi vì tôi là người quyết định ở lại." Nàng khoanh tay trước ngực, nhìn về phía phòng ăn. " Anh sở hữu Đồi Eiloch, mảnh đất mà những con người này đã bị xua đuổi. Nếu anh muốn sửa chữa sai lầm thì tìm cách giúp họ đi. " Nàng chỉ vào bàn ăn, sắc mặt nghiêm trang, "Họ cần tất cả những thứ này hơn tôi nhiều".